Sau ba ngày thì ta đã tỉnh, phát hiện ra Dương đại ca đang tu luyện, vậy nên ta mới hộ pháp...”
Lục Yên Chi kể xong, nàng nhìn Dương Bách Xuyên với nụ cười rực rỡ, với nàng mà nói lần này chẳng khác nào sống lại từ cõi chết, linh hồn được tái sinh.
Ban đầu, nàng vốn liều chết cắn nuốt độc trùng căn nguyên của Khúc Minh Nguyệt, cộng thêm lúc trước Nghiêm Phạt tự bạo làm nàng bị thương nghiêm trọng, nàng không nghĩ mình có thể sống sót.
Ai mà biết Dương Bách Xuyên lại lôi nàng từ cõi chết trở về, lúc Dương Bách Xuyên cứu, ý thức của nàng vẫn biết, từng đòn kết ấn huyền ảo giúp thần hồn đang lung lay của nàng dần ổn định...
Advertisement
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên hấp thụ khí độc trong cơ thể mình, Lục Yên Chi rất cảm động.
Nàng bị sư phụ tính kế, sư tỷ ghét bỏ, đau thấu tâm can, đối với một cô nhi không có người thân mà nói, có người không màng tới tính mạng hút độc vào trong cơ thể mình, loại cảm động này thật không thể diễn tả được.
Lục Yên Chi bị Dương Bách Xuyên làm cho cảm động, nàng có ham muốn được sống, được tái sinh.
Advertisement
Nàng nghĩ, mình không thể phụ ý tốt của Dương đại ca giành cho mình, thế nên sau khi kết hợp đủ loại lý do, Ách Nan độc thể được bộc phát, giải quyết độc trùng căn nguyên, khiến Ách Nan độc thể đại thành lại tiến thêm một bước.
Sau đó, nàng hồi phục, canh giữ cạnh Dương Bách Xuyên để bảo hộ.
Vậy nên hiện tại, Lục Yên Chi đã thông suốt rất nhiều, nàng hiểu mình không còn sư phụ và sư tỷ, nhưng vẫn còn có Dương Bách Xuyên quan tâm nàng.
Hãy cảm ơn những điều tốt đẹp, chỉ cần trái tim khao khát cái đẹp thì thế giới sẽ tươi sáng.
Lục Yên Chi đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng thay đổi bởi sự cảm động mà Dương Bách Xuyên mang tới.
Nàng cảm tạ hắn.
Lúc này, Thú Ngũ Hành nói: “Chủ nhân, cái nước kia của người thật thần kỳ, ta bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.”
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng biết, hắn cảm giác như mình vừa mới tu luyện nhưng thời gian đã nửa tháng trôi qua, Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành đã khôi phục thương thế, đây là chuyện tốt.
“Dương đại ca, cảm ơn.” Lục Yên Chi cười rực rỡ cảm ơn Dương Bách Xuyên.
“Không cần cảm ơn ta, là do bản thân ngươi lợi hại, ta còn định sau khi luyện hóa khí độc trong cơ thể rồi mới trị thương cho ngươi, không ngờ ngươi lại hồi phục rồi...nhưng mà dù sao thì đây là chuyện tốt, ta mong sau này ngươi đừng nghĩ quẩn nữa, hiện tại ngươi cũng đã cởi bỏ được khúc mắc, sau này tu vi chắc chắn sẽ cao hơn.” Dương Bách Xuyên nói.
Lục Yên Chi nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt trong veo nói: “Được, sau này ngươi có thể làm ca ca của ta không?”
“Đương nhiên có thể, muốn còn không được.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Tốt quá rồi ~” Lục Yên Chi vui mừng hoan hô.
Thật ra, Dương Bách Xuyên cũng hiểu một cô nhi như Lục Yên Chi, nàng được Nguyễn Thần Hoan nuôi dưỡng chỉ vì Ách Nan độc thể trời sinh, nàng thiếu thốn tình yêu, cuối cùng lại biết được người mà nàng xem như cha ruột từ đầu tới cuối luôn tính kế nàng, với một nha đầu như Lục Yên Chi mà nói, đúng là không thể nào chấp nhận nổi.
Hiện tại, trong mắt Lục Yên Chi, Dương Bách Xuyên như một loại tín ngưỡng, Dương Bách Xuyên quả thật tìm được hình bóng em gái mình – Dương San San từ trên người Lục Yên Chi, khi còn bé, hai anh em họ cũng không có cha mẹ, vậy nên khi Lục Yên Chi đưa ra đề nghị này, Dương Bách Xuyên rất vui vẻ.
Nhìn Lục Yên Chi, Dương Bách Xuyên rất đồng cảm với nha đầu này, để nàng trở thành muội muội của hắn cũng là một chuyện tốt.
Tất cả kẻ địch hay sự cố đều được giải quyết toàn bộ, lần này xem như có gì nguy hiểm, nhưng may là kết quả tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ...
Tiếp theo, bọn họ cần phải bàn luyện vấn đề rèn luyện.
…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!