Nguy hiểm chắc chắn có, nhưng nếu không mạo hiểm sao biết có thành công hay không?
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Lục Yên Chi cũng gật đầu: “Được, ta nfhe ngươi, vậy…… Chúng ta xuất phát đi.”
Dương Bách Xuyên cười nói: “Từ từ đã, thủ lĩnh cá sấu vượn da dày thịt béo, không thể bỏ qua, sau khi lột da có thể luyện chế được hai bộ chiến giáp chất lượng cao, các ngươi chờ ta chút.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy vào trong hố, đứng lên thú cá sấu vượn người.
Advertisement
Thú Cá sấu vượn người đã bị Lục Yên Chi độc chết nên thịt của nó không thể ăn, nhưng Dương Bách Xuyên chuẩn bị lột da của nó xuống, đợi khi trở về sẽ luyện chiến giáp cho hắn và Lục Yên Chi, đi lại ở Thái Hoang này cũng sẽ an toàn hơn.
Chiến giáp lúc trước của hắn đã tặng hết cho đồ đệ, hiện tại hắn chẳng còn cái nào để mặc.
Hắn dùng kiếm Đồ Long thi triển kiếm trận Hắc Liên cũng không làm gì được Thú Cá sấu vượn người, nếu dùng để luyện chế chiến giáp thì chắc chắn sẽ rất tốt.
Dương Bách Xuyên đứng trên người thú Cá sấu vượn người, hắn tập trung chân khí dùng kiếm lột lớp da lông Cá sấu vượn người xuống.
“Lạch cạch ~”
Tia lửa văng ra khắp nơi.
“Sắt thép chắc cũng cứng vậy thôi?” Nhìn một kiếm của hắn chém ra dấu vết nhàn nhạt, Dương Bách Xuyên chửi ầm lên.
Sau vài lần tìm thứ tốt trên người thú Cá sấu vượn người, hắn phát hiện những bộ phận khác đều cứng như vậy, kiếm Đồ Long cũng không phá nổi, hoặc nói đúng hơn là tu vi hiện tại của hắn không thể phát huy được uy lực của kiếm Đồ Long, hắn không làm gì được thi thể của thú Cá sấu vượn người trước mặt.
Cuối cùng, Lục Yên Chi vẫn phải bật cười đi hỗ trợ, nàng lấy một bình thuốc độc bôi lên kiếm Đồ Long, bôi xong thì Dương Bách Xuyên mới mổ được thi thể của thú Cá sấu vượn người.
Chất độc này có độ ăn mòn rất mạnh, cộng thêm chân khí và độ sắc bén của kiếm Đồ Long, loay cả giờ đồng hồ mới lột được da thú.
Mặc dù mệt nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất đáng giá, luyện chế lớp da cứng rắn thành chiến giáp, chắc chắn đây sẽ là chiến giáp thượng thừa, nếu khắc thêm trận pháp để gia cố thì lớp phòng ngự của chiến giáp sẽ là hạng nhất.
Dương Bách Xuyên cũng rất hứng thú với chất độc trong tay Lục Yên Chi, hắn cùng sức mạnh của kiếm Đồ Long cũng không làm gì được, vậy mà chỉ một lọ độc bé xíu của nàng lại phá được áo giáp của thú Cá sấu vượn người, quả là độc mạnh.
Nếu dùng loại độc này để giết người thì quả là đáng sợ.
Dương Bách Xuyên hỏi Lục Yên Chi: “Yên Chi, độc trong tay ngươi còn nhiều không?”
Lục Yên Chi đương nhiên biết rõ suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, nàng cười nói: “Dương đại ca, ngươi đừng có nghĩ nữa, đây là độc mà Nguyên Thần Hoan cho ta, được luyện bên trong cơ thể yêu độc sánh ngang với Đại Thừa kỳ, loại độc này dung hợp không dưới chín loại yêu độc, lúc Nguyên Thần Hoan đưa cái bình nhỏ này cũng đau xót, lão cho ta để hộ mệnh.
Theo như Nguyên Thần Hoan nói thì dùng mười vạn linh thạch thượng phẩm cũng không đổi được cái bình nhỏ thế này, bây giờ thì hay rồi, lấy toàn bộ để lột da thú Cá sấu vượn người, cũng không biết cái chiến giáp tương lai của ngươi có đáng giá hơn lọ độc này không.”
Mười vạn linh thạch thượng phẩm, Dương Bách Xuyên líu cả lưỡi.
Hắn không nhịn được mà nói: “Không ngờ chất độc của ngươi, cái thứ đồ chơi kia lại đáng giá như thế !”
“Còn phải nói, từ một góc độ nào mà nói thì thứ độc cao cấp này còn đáng giá hơn cả đan dược, bởi vì một số tu sĩ lang bạt ở nơi nguy hiểm có yêu thú cường đại, không có sức chiến đấu nhưng đôi khi chỉ cần một nhỏ độc nhỏ như vậy đã có thể nhẹ nhàng giải quyết, thế nên những thứ như độc dược vẫn luôn rất đắt.
Quan trọng là chất độc càng mạnh thì càng khó lấy, hoặc là phải lấy từ trong cơ thể yêu thú cấp cao, hoặc là phải tìm được thiên tài địa bảo có độc tính cường đại, sau khi tìm thấy thì phải luyện chế, nếu như người không hiểu về độc dược thì có khi chưa kịp chạm tới đã mất mạng rồi.
Hơn nữa, ở Tu Chân Giới không ưa chuộng tu độc, rất ít người đi theo con đường luyện độc, thế nên đa số chất độc, giải độc khan hiếm hơn là đan dược, giá cả cũng rất đắt.
Cung không đủ cầu, hơn nữa độc cho luyện độc sư cao cấp như Nguyên Thần Hoan luyện chế sớm đã được đặt trước rồi, đem đống linh thạch tới có khi lão còn không thèm nhìn.”
Lục Yên Chi dứt lời thì Dương Bách Xuyên cũng đã nghe xong.
Trong lòng nghĩ tới hai vấn đề.