Làm thế nào để đi lên đúng là một vấn đề nan giải.
Suy đi nghĩ lại thì đúng là không còn cách nào khác, chỉ có thể tay không leo lên.
“Nếu đã không còn cách nào khác thì trèo thôi, các ngươi đi gần ta một chút, lỡ như có biến cố gì thì ta sẽ thu các ngươi vào không gian bình Càn Khôn.” Dương Bách Xuyên dặn dò Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành Thú mấy câu.
Vốn dĩ hắn có thể trực tiếp thu tất cả mọi người vào bình Càn Khôn, nhưng ngẫm lại, con đường tu luyện không phải là nuôi hoa trong nhà kính mà là rèn luyện trong lửa.
Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, Chồn nhỏ, thậm chí là đá Đả Tiên đều là sinh linh tu luyện, chỉ cần là sinh linh tu luyện thì cuối cùng chỉ có một con đường mà người ta tìm kiếm và bước đi đó là Chứng Đạo.
Không trải qua rèn luyện máu, lửa thì sao có thể trưởng thành?
Advertisement
Chứ nói chi đến chứng đạo?
Cho nên Dương Bách Xuyên bỏ qua việc bảo vệ đám người Lục Yên Chi, tóm lại là bọn họ phải tự bước đi trên con đường tu đạo của mình, mỗi một sinh linh trên thế giới muốn đạo đều có con đường độc nhất vô nhị mà mình phải đi.
Nếu hắn bảo vệ bọn họ thì ngược lại là hại bọn họ.
Vốn dĩ con đường tu chân đã rất tàn khốc, có thể bảo vệ nhất thời chứ không bảo vệ được cả đời.
Thay vì như vậy, cứ để bọn họ tự xông pha.
Trước kia, lão già thường có một câu cửa miệng, ông nói: “Con đường tu đạo nguy hiểm đến đâu cũng thường đi kèm với cơ duyên lớn.”
Trước kia Dương Bách Xuyên luôn phản đối những ý kiến này, nhưng quá trình hắn tu chân cũng gần bốn trăm năm rồi, cả đoạn đường đi tới, hắn càng lý giải được những lời này của lão già là danh ngôn chí lý, bởi vì bản thân hắn hiểu rất rõ.
Từ bây giờ trở đi, Dương Bách Xuyên không định bảo vệ an toàn cho bọn họ nữa, cho dù là Chồn nhỏ cũng vậy.
Chồn nhỏ là dị chủng Hồng Hoang, huyết mạch Thần Điêu Phi Thiên, nhưng từ sau khi đi theo hắn, đa số dưới mọi tình huống, Chồn nhỏ đều ở trong trạng thái được hắn bảo vệ.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên hiểu được, sự bảo hộ này của hắn ngược lại đã hạn chế sự trưởng thành của Chồn nhỏ.
Dị chủng Hồng Hoang Thần Điêu Phi Thiên không phải là đoá hoa trong nhà kính, bây giờ đi tới Tu Chân giới, Chồn nhỏ nên có sân khấu lớn hơn và thế giới riêng của nó.
Trên con đường Dương Bách Xuyên đi tới, cho dù trải qua đau khổ, tuy là gần như mỗi một bước hắn đều gặp khó khăn nguy hiểm, nhưng con đường trưởng thành thực tế thu hoạch được rất nhiều, cho nên Dương Bách Xuyên hiểu rõ con đường tu chân, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân chứ không phải người khác.
......
Nghe lời dặn dò của Dương Bách Xuyên, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thật ra không cần Dương Bách Xuyên nhắc nhở, đám người Lục Yên Chi đều hiểu được, ngọn núi Thiên Ưng này là không dễ leo lên chút nào.
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu leo lên.
Trước mắt là leo lên bằng tay không.
Cũng may ngọn núi giống như cột chống trời này cũng không phải kiểu là không thể bám tay vào, mặt trên vẫn có một vài dấu vết trải qua sự gột rửa của năm tháng nên tạo thành từng hòn đá nhô ra để có thể mượn lực.
Cộng thêm chân khí trong cơ thể vận chuyển nên có thể bám rất chắc vào thành núi, không đến nỗi tuột ra.
Đợi đến khi bắt đầu leo núi, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc mà lại nằm trong dự liệu chính là người có biểu hiện thoải mái rõ ràng nhất ngược lại là Chồn nhỏ.
Ban đầu chỉ thấy tứ chi sắc bén của Chồn nhỏ giang rộng ra, sau đó thoăn thoắt bám vào trên tảng đá cứng rắn như Huyền Thiết, hóa thành một luồng lưu quang màu vàng, trong nháy mắt bay lên rất nhanh rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Cảnh tượng này làm cho Dương Bách Xuyên hâm mộ, khao khát bản thân cũng mọc ra tứ chi sắc bén như Chồn nhỏ.