Hơn nữa, Mai Hoa tiên tử đến linh trì đầu tiên là bởi vì nàng ta có bí pháp có thể đến linh trì bằng tốc độ nhanh nhất, bớt được rất nhiều đường vòng, không lãng phí quá nhiều thời gian trong sơn động chẳng khác gì mê cung.
Thế nhưng nàng ta phát hiện Dương Bách Xuyên cũng đến đây cùng lúc, chuyện này không đơn giản.
Thật ra Mai Hoa tiên tử không biết rằng thứ nhất là do Dương Bách Xuyên may mắn, thứ hai là nhờ công lao của con chồn, cho nên hắn cũng bớt được rất nhiều đường vòng, đi thẳng đến linh trì.
Advertisement
Hiện tại Mai Hoa tiên tử đã nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt khác, trong lòng càng thêm quyết tâm kết giao với Dương Bách Xuyên, nghĩ cách làm cho hắn trở thành đạo lữ của mình. Đến khi ra khỏi Thái Hoang, nàng ta sẽ đưa Dương Bách Xuyên đến Thông Tiên Cung khảo nghiệm, như vậy thì nàng ta có thể thực hiện ước mơ của mình, hay nói chính xác hơn là dã tâm.
Nghĩ đến đây, Mai Hoa tiên tử nở nụ cười với Dương Bách Xuyên, yểu điệu đi về phía hắn.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trước đó Mai Hoa tiên tử từng giúp mình. Khi đám người Trình Vĩ Khang và Mộc Ngưng Hiên gây chuyện với mình, nàng ta đã nói giúp. Hắn nhớ ân tình này, cho nên cũng đi tới, ít nhất cũng phải tỏ lòng cảm ơn mới được.
Advertisement
"Bái kiến Mai Hoa tiên tử..."
"Chào Dương đạo hữu..."
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Sau đó cả hai đều sửng sốt, rồi bật cười.
Đối với Mai Hoa tiên tử mà nói, Dương Bách Xuyên lễ độ với nàng ta như vậy mà một khởi đầu tốt.
Mà Dương Bách Xuyên thì nghĩ Mai Hoa tiên tử cười với mình tức là có thiện ý, hoặc nói là có ấn tượng tốt.
Hai người đều có ấn tượng tốt về đối phương.
Nhưng tên họ Dương nào đó không biết rằng thật ra Mai Hoa tiên tử cố ý bày tỏ thiện ý với hắn là để có thể thuyết phục hắn trở thành đạo nữ của nàng ta, sau đó tới Thông Tiên Cung nhận khảo nghiệm đạo lữ, hoàn thành dã tâm của nàng ta.
"Dương đạo hữu, ta là người của Thông Tiên Cung, lúc trước ta cũng bất đắc dĩ, hi vọng đạo hữu thứ lỗi." Mai Hoa tiên tử hơi khom người tỏ lòng áy náy với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng biết là Mai Hoa tiên tử đang nói tới lúc Trình Vĩ Khang gây sự với hắn, nàng ta không ở lại giúp hắn mà xoay người rời đi.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn thấu hiểu chuyện này. Dù sao Mai Hoa tiên tử cũng đại diện cho Thông Tiên Cung, có thể thông cảm.
"Mai Hoa tiên tử nghĩ nhiều rồi. Lúc trước tiên tử bênh vực lẽ phải, Dương mỗ ghi nhớ trong lòng." Dương Bách Xuyên chắp tay đáp lễ, sau đó cất giọng âm u nói: "Vả lại Trình Vĩ Khang đã bị ta giết, không còn ai tìm ta gây sự nữa."
Dương Bách Xuyên thẳng thắn nói ra chuyện Trình Vĩ Khang bị mình giết, bởi vì Lưu Dật Trần và rất nhiều người đã nhìn thấy, hơn nữa còn có một tên đệ tử của thánh địa Vạn Linh chạy thoát, sớm muộn gì mọi người cũng biết.
Mai Hoa tiên tử thoáng sửng sốt khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói đã giết Trình Vĩ Khang. Nàng ta không nhìn thấy sự dối trá trong mắt Dương Bách Xuyên, chứng tỏ đây là sự thật.
Giết Trình Vĩ Khang không khó, khó ở chỗ Dương Bách Xuyên dám làm vậy.
Phải biết rằng Trình Vĩ Khang là con trai của Vạn Linh Thánh Mẫu, Dương Bách Xuyên giết Trình Vĩ Khang ắt sẽ bị Vạn Linh Thánh Mẫu ghim.
Vạn Linh Thánh Mẫu là thánh chủ đó!
Hắn dám thật kìa!
Mai Hoa tiên tử vô cùng cảm thán.
"Ngươi... ngươi không sợ Vạn Linh Thánh Mẫu trả thù sao?" Mai Hoa tiên tử hỏi.