Dù hắn mở ra linh thức quan sát bốn phía, cũng chỉ cảm giác được dao động năng lượng giống nhau gió nhẹ mà thôi.
Trong đầu hắn hiện ra một đám huyết vụ vô cùng mỏng manh, gần như trong suốt...
Nhưng Dương Bách Xuyên biết cơn gió này chính là Lam Phật.
Giờ phút này trong lòng hắn vừa động hai tay nắm chặt, móng tay cắt rách bàn tay, máu lập tức bốc lên.
Cùng lúc đó, giọng nói của lão già vang lên trong đầu: "Ra tay, bên trái một mét."
Dương Bách Xuyên không chút do dự đưa hai tay về phía bên trái vung ra, từng giọt máu trong hai bàn tay rơi lả tả như mưa.
Mỗi một giọt máu bên trong Dương Bách Xuyên đều ẩn chứa lực lượng thần hồn, hơn nữa hắn đang khống chế ở từng giọt huyết châu khuếch tán thành lưới.
Ngay lập tức hóa thành một tấm lưới tinh huyết dài rộng chín trượng.
Chính là trong nháy mắt này, vô hình trung Dương Bách Xuyên có thể rõ ràng cảm giác được một lực Thần Hồn càng thêm tinh thuần hùng mạnh đang dung hợp vào huyết châu của hắn.
Hắn biết đó là lão già âm thầm xuất thủ, trong lòng càng là trấn định.
Lúc này đây nhất định phải bẻ gãy đôi cánh của sát thủ U Linh Lam Phật kia.
"A..."
Ánh chớp chợt lóe lên, tấm lưới gần như hoạt động ngay lập tức.
Tiếng kêu thảm thiết này là tiếng của Lam Phật.
Dương Bách Xuyên dựa theo lão già dặn dò lấy tinh huyết thúc giục lực Thần Hồn hội tụ thành một tấm lưới, mục đích là muốn bắt được hóa thân huyết vụ gần như vô hình của Lam Phật.
Vốn còn mang theo một chút lo lắng, nhưng nghe được tiếng kêu thảm thiết này, Dương Bách Xuyên biết rằng chuyện đã thành công.
Dựa theo lời lão già nói lúc trước, bản chất tu luyện của sát thủ U Linh vốn là tinh huyết, uống máu tu huyết, nhưng đó là máu của bản thân và máu tiên thiên của trẻ sơ sinh.
Mà tinh huyết của người khác nhất là tinh huyết chí dương chí cương cộng thêm dung hợp với lực Thần Hồn cực nóng chung một chỗ, sẽ trở thành khắc tinh của sát thủ U Linh.
Quả nhiên có hiệu quả.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết rõ có được hiệu quả này là nhờ lão già âm thầm ra tay.
Nhưng sát thủ U Linh Lam Phật này quả thật có chút thủ đoạn, mặc dù nghe được tiếng kêu thảm thiết nhưng không có nhìn thấy nàng ta hiện thân, Dương Bách Xuyên gần như vô thức mở hai mắt ra nhìn sau khi nghe được Lam Phật kêu lên thảm thiết.
Trong tầm mắt hắn chỉ thấy trên tấm lưới lớn mình dùng tinh huyết hội tụ lóe ra kim quang.
Mặc dù không nhìn thấy bóng dáng Lam Phật đâu, nhưng hắn phát hiện huyết võng đang co rút lại rất nhanh.
"Lão già, có chuyện gì xảy ra?" Hắn vẫn nhịn không được hỏi ra.
"Gấp cái gì, tinh huyết châu võng đã thả, cá đã lọt lưới, nàng ta chạy không thoát, đừng phân tâm, mau khống chế lưới máu co rút lại." Vân Thiên Tà nói.
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, tập trung ý niệm làm cho lưới máu co rút lại.
Cảm giác co rút lại này khiến Dương Bách Xuyên nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!