Đối với việc mấy đại thánh địa nhanh chóng nhận được tin, Dương Bách Xuyên không ngạc nhiên mấy, nhà nào cũng là thế lực siêu cấp truyền thừa mấy nghìn năm, nắm được hướng đi của hắn không khó.
Thanh Ngưu đi trước dẫn đường, hóa thành một đầu ngưu yêu cao mười mấy mét, toàn thân tỏa ánh sáng lấp lánh, thét ra từng đợt sóng âm xung kích.
“Ngao…”
“A a a…”
Chỉ cần gầm lên đã khiến mười mấy tên tu sĩ xông tới ôm đầu kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, Thanh Ngưu hoàn toàn bày thực lực cấp Vương của mình.
Thực lực của Thanh Ngưu sánh ngang tu sĩ Đại Thừa, đương nhiên mấy tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn này không thể chống đỡ.
Mỗi lần Dương Bách Xuyên vung kiếm Đồ Long trên tay ra là mấy tên tu sĩ kêu thảm ngã xuống vũng máu, một kiếm toàn lực của hắn ở hành cung Thiên Yêu không hề thua kém khả năng bộc phát của Trình Vĩ Khang và Lãnh Tiêu Dật, huống hồ mấy tu sĩ này kém hơn hai người kia rất nhiều.
Hơn nữa sau khi hấp thu sức mạnh của Lam Phật, chân khí trong Tử Phủ và lực lượng nguyên thần trong thức hải của Dương Bách Xuyên đã tăng lên, uy lực ẩn chứa trong từng nhát kiếm đều không thể coi thường.
Tuy đối phương nhiều người nhưng không một ai có thể tiếp được kiếm của hắn.
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành, Điêu Nhi và Đả Tiên Thạch, từng đám tu sĩ chết như ngả rạ, không ai có thể ngăn cản thế tiến công của bọn họ.
Nghé con vẫn luôn đi theo Dương Bách Xuyên, tuy nó không ra tay nhưng cũng không kéo chân sau.
Dương Bách Xuyên cũng muốn để nghé con đi theo trải nghiệm giết chóc một phen, như thế mới khiến nó nhanh chóng trưởng thành. Hiện tại nghé con chỉ là con non, Dương Bách Xuyên không dám trông cậy nó có thể giúp được gì.
Vốn dĩ cũng có thể cho đám Lục Yên Chi và Điêu Nhi vào bình Càn Khôn, mình hắn và Thanh Ngưu là đủ rồi nhưng Dương Bách Xuyên biết, mỗi khi gặp nguy hiểm lại để Lục Yên Chi tránh đi không phải là chuyện tốt. Tu Chân Giới tàn khốc như thế, phải trải qua chông gai mới trưởng thành được.
Dương Bách Xuyên không muốn dưỡng người bên cạnh mình thành đóa hoa trong nhà kính.
Tình huống trước mắt, tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội rèn luyện rất tốt.
Giao chiến một hồi, bên Dương Bách Xuyên dần dần áp đảo.
Tuy nhiên người trung niên dẫn đầu đám tu sĩ của thánh địa Vạn Linh cũng không phải hạng đơn giản, ngay sau đó gã hét lớn: “Lùi lại, kết trận công kích.”
Gã vừa dứt lời, đệ tử thánh địa Vạn Linh nhanh chóng kết thành một trận pháp khổng lồ chừng sáu mươi người, thả công kích.
Dương Bách Xuyên tái mặt: “Mau lùi lại, phòng ngự.”
Hắn biết các nàng có thể đỡ được công kích của hai người, thậm chí là mười mấy người nhưng công kích của sáu mươi tập hợp lại không phải chuyện đùa.
Ngay sau đó, công kích của sáu mươi đệ tử thánh địa Vạn Linh ồ ạt bay tới như loạn tiễn, đủ loại mọi màu sắc, không khác gì sao băng rơi xuống trần gian.
“Ngao…”
Thanh Ngưu dốc hết toàn lực chạy như điên, cảm nhận được nguy hiểm liền thét dài một tiếng, trên người tỏa ra vầng sáng màu xanh lơ tại thành lớp màn phòng ngự, chắn phía sau dám Dương Bách Xuyên như một kết giới.
“Ầm ầm ầm…”
Vô số công kích nổ vang trên bề mặt.
Giờ phút này, mấy người Dương Bách Xuyên chạy được mấy trăm mét.
“Ầm~”
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, kết giới phòng ngự của Thanh Ngưu vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng vậy đã đủ rồi, mấy người Dương Bách Xuyên đã kéo dài khoảng cách với thánh địa Vạn Linh chừng bốn, năm trăm mét.
Mỗi người đều dùng toàn lực xuyên qua rừng cây…
“Chủ nhân, lại có một đợt người tới… Phía bên trái chúng ta, tầm mấy trăm mét…” Lần này Đả Tiên Thạch nói chuyện.
“Phía bên phải cũng có người, cũng cách trăm mét… Phía trước thì hai đám.” Thanh Ngưu lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy ra khỏi rừng cây.
Giờ phút này, bọn họ đã tới một nơi tầm nhìn trống trải, không có cỏ cây, chỉ có cát vàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!