Dương Bách Xuyên biết, Vân Môn phong bế là ý của cha hắn Dương Quốc Trung, ông sợ Vân Môn ở Trái Đất lớn mạnh, đệ tử Vân Môn trở về sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Trái Đất.
Xuất phát điểm của cha hắn đúng, nhưng ông lại quên mất còn có những tu sĩ khác.
Đương nhiên, năm đó Vân Môn quả thật là một sự tồn tại vô cùng cường đại, những thế lực tu chân khác mới chỉ bắt đầu, cha hẳn không quan tâm cũng là điều bình thường, chỉ một lòng muốn trông coi Vân Môn, không ngờ sau tám — chín trăm năm, những tu sĩ của các thế lực cũng phát triển nhanh chóng.
Nhưng hắn biết, với tu vi của cha mẹ mình, cho dù là bảy - tám trăm năm trước thì bọn họ đã là những cường giả vô cùng mạnh, vậy nên mới không chú ý tới tình hình của những tu sĩ khác trên Trái Đất.
Lại không ngờ chỉ bảy - tám trắm năm ngắn ngủi, các thế lực khác lại vượt Vân Môn về sức mạnh tổng thể.
Dương Bách Xuyên biết, trong bảy - tám trăm năm này, nhị đồ đệ Vương Tông Nhân đã đưa những đệ tử đạt cấp bậc Kim Đan tới Sơn Hải Giới, vậy nên tu vi cao nhất của đệ tử Vân Môn ở Trái Đất cũng chỉ là Nguyên Anh, nếu không thì bọn họ sẽ trở thành tông môn bá chủ của Trái Đất.
Từ chuyện này, Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra được một đạo lý, cho dù là sức mạnh thế tục, hay là tu chân thì cũng không được tự phong bế bản thân mình, nếu không không cẩn thận sẽ bị thời gian đào thải.
Hắn cũng cảm thấy may mắn vì lần này đã trở lại, nếu không những thế lực tu chân ở Trái Đất phát triển thêm mấy trăm năm nữa thì nhất định sẽ vượt mặt
Vân Môn, đến khi đó sẽ khó tránh khỏi việc bị tiêu diệt.
Khi những thế lực này phát triển, chắc chắn sẽ can thiệp vào thế giới trần tục của Trái Đất, lúc đó tình hình sẽ thực sự rối loạn.
Sau khi thực lực của tu chân giả mạnh lên, ai dám trói buộc bọn họ?
Lệnh triệu tập Vân Môn lần này chính là bằng chứng tốt nhất.
Sự thật đã chứng minh, những người này quả thực đã quên Vân Môn, hay nói cách khác, họ đã quên những quy tắc mà hắn đặt ra bảy trăm năm trước
cũng quên đi thủ đoạn của hắn.
Trong số rất nhiều thế lực có mặt ngày hôm nay, rất ít người nể mặt Vân Môn, bát đại tông môn thì mới chỉ có bốn, còn lại thì gia chủ không đích thân tới.
Vậy nên hắn đã nghĩ, bắt bọn họ tới đây rồi phế bỏ tu vi, cũng tóm luôn những tu sĩ có tu vi trên cảnh giới Kim Đan tới quảng trường Vân Môn.
Hôm nay hắn quyết định phải giải quyết mối tai họa ngầm đang lớn dần. Không vì cái gì khác, mà vì sự ổn định của Trái Đất sau này.
Dương Bách Xuyên nghe Hoa Thanh chân nhân kể lại, những người khác thì bị uy áp của hắn bao phủ, ai nấy đều quỳ rạp trên mặt đất.
Thảm nhất là hai mươi người đứng đầu của các thế lực, toàn bộ tu vi đều bị phế bỏ.
Đối với một tu sĩ mà nói, phế bỏ tu vi chẳng khác nào cái chết. Có người hận chết Dương Bách Xuyên.
Ví dụ như lão hòa thượng trụ trì của Mật Tông Tự.
Nỗi đau bị phế bỏ tu vi khiến ông ta gần như mất đi lý trí.
Dương Bách Xuyên nghe Hoa Thanh chân nhân nói xong thì mới thu hồi uy áp, lúc này những tu sĩ khác mới há miệng thở dốc.
Dương Bách Xuyên nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng nói: “Lệnh triệu tập của Vân Môn không phải trò đùa, bảy trăm năm trước tôi đã lập quy tắc, lẽ nào các người đã quên mình tu chân được như ngày hôm nay, có năng lực và tuổi thọ vượt xa người thường, tất cả đều là nhờ công pháp mà Dương Bách Xuyên này ban cho...
Đời tôi hận nhất là những kẻ vong ơn phụ nghĩa, các người chính là loại người này...Hiện tại, tôi nói cho các người biết, thứ tôi có thể cho đi, đương nhiên cũng có thể lấy lại...”
“Tôi...không phục.”
Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị người khác ngắt lời, hắn nhìn qua thì chính là lão hòa thượng Mật Tông Tự.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!