Chiêm Khánh Nhân hơi đỏ mặt nói: "Ta và Tiên Nhi thành hôn rồi, sau đại chiến ở Vân Môn, nàng ấy..không tệ, trải qua sinh tử ta mới hiểu rõ chân lý của tu chân, thật ra có đôi khi rất đơn giản, không có phụ một cô nương toàn tâm toàn ý đối tốt với mình cũng là đại đạo, mặc dù huynh đây không nhiều vợ như ngươi nhưng cũng rất hạnh phúc, haha.”
Dương Bách Xuyên bị trêu ghẹo là nhiều vợ, cái mặt già đỏ lên nhưng ngay lập tức sắc mặt đen xuống, hãn trầm giọng nói: "Huynh không xem ta là huynh đệ đúng không? Chuyện lớn như thành hôn, vì sao ta lại không hề biết, sao huynh không nói cho ta?”
Chiêm Khánh Nhân trợn mắt nói: “Đây là quyết định của ta và Tiên Nhi, càng đơn giản càng tốt, quan trọng là có thể bên nhau những lúc khó khăn hoạn nạn, sống chết không từ bỏ, không buông tay đối phương, kết hôn chỉ là hình thức thôi.
Hơn nữa tiểu tử ngươi suốt ngày bận như vậy, vốn đĩ ta định mời ngươi uống chén rượu mừng, nhưng tới thì không gặp được, nói trong khoảng thời gian đó ngươi ở cùng đệ muội thế nên mới đợi sau này lại mời ngươi uống rượu, hôm nay không phải ngươi tới rồi sao, uống bù cũng được, đi thôi, mau vào trong, đứng ở sân làm gì, haha..."
Chiêm Khánh Nhân ôm bả vai Dương Bách Xuyên đi vào đại sảnh, vừa đi vừa nói: “Tiên Nhi, Tiểu Lôi, Tiểu Hòa Thượng, mấy người xem ai tới này...”
Dương Bách Xuyên bị Chiêm Khánh Nhân ôm bả vai đi vào, nghe hẳn nói vậy thì trong lòng cười khổ, hắn thầm mắng bản thân, huynh đệ nhà mình kết hôn, chuyện lớn như vậy mà hắn cũng không biết, hơn nữa cùng ở Vân Môn tiên cảnh mà lâu như vậy hần cũng, không tới thăm Chiêm Khánh Nhân, những người khác cũng vậy, nếu hôm nay hẳn không đi lang thang tới đây, sợ là cũng không biết Chiêm Khánh Nhân ở nơi nào của Vân Môn.
Càng nghĩ càng thấy hổ thẹn.
“Sư tổ ~"
“Dương đại ca...”
Viên Tiểu Lôi, tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Hồ Tiên Nhi bước tới nghênh đón.
“Không cần phải khách sáo như vậy ~” Dương Bách Xuyên ra hiệu.
Mấy người đi tới đại sảnh.
Hồ Tiên Nhi nói: "Dương đại ca, huynh ngồi trước, ta đi làm cơm."
“Được, vất vả rồi.” Vê thói quen ăn uống, mặc dù hiện tại bọn họ đã hoàn toàn không căn nữa, nhưng ăn uống vẫn là thói quen, hoặc nói đúng hơn là hoài niệm.
Dương Bách Xuyên cũng thích bầu không khí người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau.
“Tiểu Lôi, Liễu Phàm, Chiêm điên, đại hôn mà các ngươi cũng không biết nói với ta một tiếng, vậy mà các ngươi cũng làm được." Ánh mắt Dương Bách Xuyên đây oán giận.
Võ Tiểu Lôi là đệ tử Võ Đang, xem như một nửa là đệ tử của Dương Bách Xuyên, hản vô cùng kính trọng Dương Bách Xuyên, nghe đổi phương nói vậy, hẳn lập tức đứng dậy mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp nói: “Sư tổ..ta..ta..."
“Dương đại ca, huynh bỏ đi, nếu bọn †a không tới thăm thì Chiêm đại ca cũng không nói đâu, là huynh ấy không cho ta nói” Năm đó tiểu hòa thượng Liễu Phàm cũng là huynh đệ vào sinh ra tử với Dương Bách Xuyên, hắn không gò bó như Viên Tiểu Lôi mà tùy tiện vô tư, coi như là giải vây cho Viên Tiểu Lôi.
“Đúng thế, ngươi trách Tiểu Lôi cái gì, Tiểu Lôi ngồi xuống đi.” Chiêm Khánh Nhân nói.
Dương Bách Xuyên cười khổ: "Bỏ đi, là do ta sơ suất, ngươi ngồi xuống đi.”
Có Dương Bách Xuyên lên tiếng, Viên Tiểu Lôi mới dám ngồi xuống.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói lớn.
“Ngươi hay lâm Chiêm điên, lén lút kết hôn mà không nói cho bọn ta, hôm nay ta phải cho ngươi đẹp mặt..."
“Ha...Hôm nay có chuyện gì thế này, đúng dịp thế, haha, các ngươi ngồi, ta đi đón.” Chiêm Khánh Nhân đứng dậy đi ra ngoài.
Khóe miệng Dương Bách Xuyên lộ ra ý cười, thần thức của hẳn đã nhìn thấy, dẫn đầu là Lưu Tích Kỳ, phía sau là Lý Đại Nghị, Trần Bảy Roi, Khâu Vân, đám người Lão Phương. Tất cả đều là người quen ở Trái Đất, bọn họ cũng biết Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!