Dương Bách Xuyên vung tay thu hồi hạt châu màu lam.
Trong lòng hắn cũng loáng thoáng đoán được người có duyên trong miệng hậu duệ Thủy Thần là ai.
Hoặc là sư phụ, hoặc là hắn.
Dù sao không thể là Ong Tiên.
Bởi vì người có mối quan hệ sâu nhất với tiên phủ Cửu Vĩ là sư phụ Vân Thiên Tà, tiếp theo là hẳn, ai bảo hắn là đồ đệ của sư phụ chứ.
Cơ duyên là nhân quả, không có liền lụy không thể có duyên có nhân quả.
Sư phụ là ai?
Là phu quân của Cửu Vĩ Yêu Đế, Dương Bách Xuyên lại là đồ đệ của sư phụ, Cửu Vĩ Yêu Đế cũng là sự nương của hẳn
Đây là duyên phận, cũng là cơ duyên.
Cho nên Dương Bách Xuyên không do dự thu hồi hạt châu.
Theo lời kể của hậu duệ Thủy Thần, tiếp theo còn có hạt châu của Xa Thi Thần và Thần Đế Giang, sau đó mới có thể tiến vào điện Thiên Hồ lấy đồ vật.
Sau khi Dương Bách Xuyên thu hồi hạt chậy của hậu duệ Thủy Thần, một tiếng nổ vang lên, đại điện sáng ngời, một cánh cửa chói mắt xuất hiện.
Cùng lúc đó, ba cục đá hình thoi màu lam nhạt bay ra từ cánh cửa, mang theo sự dao động linh lực vô cùng cường đại.
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy nó không hề. giống linh khí, bởi vì quá cường đại nên thuần túy hơn linh lực rất nhiều.
Quan trọng hơn, Dương Bách Xuyên phát hiện sau khi ba lưỡng sáng này xuất hiện, Thủy Chỉ Căn Nguyên trong cơ thể bắt đầu vui sướng nhảy nhót giống như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo.
Hắn biết mỗi loại lực lượng đều có thuộc tính, hiển nhiên ba lưỡng sáng này chính là kỳ thạch chứa lực lượng thuộc tính thủy.
Không kịp suy nghĩ, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra tay chộp ba viên đá này lại.
Đúng lúc hắn định ra tay thì có người nhanh tay hơn hắn.
Ong Tiên vẫy cánh, sau đó ba lưỡng sáng dừng trong tay nàng ta, ánh sáng lóe lên, Ong Tiên hóa thành hình người.
Dương Bách Xuyên và Ong Tiên nhìn nhau.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Thân thủ của Cửu Nhỉ tỷ tỷ thật tốt.”
Hắn có thể nhìn thấy sự tham niệm trong mắt Ong Tiên, bởi vì Dương Bách Xuyên gặp quá nhiều.
Dương Bách Xuyên không nhịn được cảm thán trong lòng: "Thì ra sinh linh Tiên giới cũng có tham niệm, không khác người tu chân là mấy."
Vừa dứt lời, âm thanh của sư phụ vang lên: “Tiểu tử thối, nhớ kỹ, chỉ cần là sinh linh, chỉ cần có theo đuổi sẽ có tham niệm, khác ở chỗ sự tham niệm này nhỏ hay lớn, hay nói cách khác là dục vọng.
Dục vọng lớn hủy người, dục vọng nhỏ đi tâm, người sau là lẽ thường, người trước không thể thực. hiện, vi sư cũng thường xuyên nói với con, trên con đường tu hành không thể tùy tiện tin người. Tiểu ong mật này có tham niệm, nhưng không quá nặng, cứ từ từ xem xem nàng sẽ có phản ứng gì. Ha hả, có chút thú vị, nhân sinh trăm thái, mỗi người một vẻ, sau này con phải nhớ kỹ tham dục của các sinh linh, dùng để cánh cáo chính mình.”
“Đệ tử đã hiểu.”
Dương Bách Xuyên nghiêm túc trả lời Vân Thiên Tà, bởi vì hẳn biết sư phụ nói không sai.
Sư phụ đang cẩn thận dạy dỗ chính mình, suốt con đường tu hành của hắn, hẳn gặp qua rất nhiều chuyện, tay dinh không ít máu, cuối cùng những vết máu đó đều tạo thành từ tham niệm.
Hản cũng nghe hiểu ý của sư phụ, chỉ cần là sinh linh có máu có thịt, không ai tránh được thế tục, bao gồm cả sinh linh Tiên giới, nhưng khác ở chỗ, dục vọng phải có mức độ.
Giống như làm người, phải có nguyên tắc, tham niệm cũng vậy, tham niệm nhỏ thì sống, tham niệm lớn thì chết.
Ong Tiên đã nối lên tham niệm.
Dương Bách Xuyên nhìn nàng ta, trong lòng có chút bị thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!