“Thiên Chi Kiếm, chém~"
Diêm Bộ Hoan gầm lên, sau đó một tay cầm kiếm chém về phía Dương Bách Xuyên.
Cả hai đều là kiếm khí, kiếm của Dương Bách Xuyên dài hơn mười trượng, mang theo sấm sét, khí thế như cầu vồng, vô cùng mạnh mẽ.
Mà Diêm Bộ Hoan nhẹ nhàng phất tay, trong tay ngưng tụ thành một thanh kiếm cổ, lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.
So với kiếm khí như cầu võng của Dương Bách Xuyên, Diêm Bộ Hoan chỉ vung tay ngưng tụ thành một thanh kiếm dài ba thước.
Trông nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng sắc mặt Dương Bách Xuyên trở nên nghiêm túc, hẳn thường dùng Đồ Long Kiếm, có thể cảm nhận được uy lực từ kiếm của đối phương không hề tầm thường.
"Ầm~"
Kiếm của tiên nhân họ Diêm giống như một tia sét nhỏ, va chạm với Kiếm Khí của hắn.
Tiếng nổ vang trời giống như kim cương va chạm với nhựa, thanh kiếm thoạt nhìn mạnh mẽ của hắn bị đối phương đánh gãy trong nháy mắt.
Hơn nữa nó còn không vì thế mà yếu đi, trực tiếp dừng trên người hắn.
Ánh sáng bảy màu trên người Dương Bách Xuyên. tỏa sáng rực rỡ, hẳn lập tức bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh sáng bảy màu mờ dần đi, trên ngực hẳn cũng xuất hiện một vết thương dài nửa thước.
Một kiếm của tiên nhân họ Diêm xuyên thủng bảo y thất sắc, phá hỏng nó.
Dương Bách Xuyên cũng thăm cảm thấy may mắn, nếu không có bảo y thất sắc, e là hẳn đã bị chém thành hai nửa.
Hiện giờ trên ngực chỉ có một vết thương dài nửa thước, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn biết bảo y thất sắc đã đỡ uy lực từ thanh kiếm kia.
Cũng khiến nó bị hỏng.
Nhưng cũng nhờ vậy Dương Bách Xuyên đã thấy được thực lực của tiên nhân họ Diêm.
Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Lục Nhĩ Mi Hầu bị đối phương đánh ngã bằng một cái tát, hẳn cũng bị đối phương tùy ý chém một cái đã phá hư bảo y thất sắc, bản thân bị thương nặng.
"Khụ khụ~"
Lúc này hẳn và Lục Nhĩ Mi Hầu cách nhau không xa, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy ngồi dậy, nhưng phun ra máu không dậy nổi.
Dương Bách Xuyên thấy vậy vội chạy tới đỡ Lục Nhĩ Mi Hầu.
"Lục Nhĩ đại ca, ngươi thế nào rồi..."
"Tạm thời chưa chết được” Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
"Lục Nhĩ đại ca, đây là tinh thể mật, ngươi ăn đi." Dương Bách Xuyên nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, nói
Hắn bị thương nặng, nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu còn bị thương nặng hơn.
Vốn định đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu nước sinh mệnh, nhưng sau khi nước sinh mệnh thăng hoa chỉ còn lại ba giọt, trước đó hẳn bị thương đã dùng hết rồi, chỉ có thể đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu tỉnh thể mật.
Tinh thể mật là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, tuy không chữa thương tốt bằng nước sinh mệnh, nhưng chứa nhiều sức mạnh thuần khiết, cũng không tệ.
"Không cần, bây giờ cho dù vết thương có hồi phục, chúng ta cũng không thể đối phó lại hắn ta, vẫn sẽ... Là kết cục như trước” Lục Nhĩ Mi Hầu không nhận tình thể mật Dương Bách Xuyên đưa cho.
"Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi rồi~” Dương Bách Xuyên xin lỗi.
"Ha ha, Lục Nhĩ ta làm việc bằng tâm, ở lại là để giữ lời hứa với ngươi, cũng là ta tự nguyện, không liên quan đến ngươi, chỉ có thể trách thời thế không tốt, khụ khụ.." Lục Nhĩ Mĩ Hầu gần như bị chặt đứt một nửa xương cốt, nói chuyện cũng có chút không nổi, ngồi phịch xuống đất.
Dương Bách Xuyên nghe Lục Nhĩ Mi Hầu nói, biết hắn ta là người làm việc tiêu sái, cũng là người có tình có nghĩa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Diêm Bộ Hoa ở. phía xa hai mắt đột nhiên sáng lên, nhìn tỉnh thể mật rong tay Dương Bách Xuyên, lầm bẩm: "Tinh thể Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đây là đồ tốt, ở Tiên Giới cũng hiếm gặp, xem ra trên người tiểu tử này có đồ tốt"
Lời của Diêm Bộ Hoan bị Cửu Phong Chân Nhân bên cạnh nghe thấy, vội phối hợp nói: "Diêm sư huynh, trên người tiểu tử này có rất nhiều đõ tốt, có pháp bảo cao cấp, còn có thần cầm Phượng Hoàng chưa trưởng thành, Kim Long Ngũ Trảo, Tâm Bảo Phi Thiên Điêu, còn có một con Cứu Vĩ Hồ, đều ở trong pháp bảo của hắn."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!