Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới - Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên - Dương Bách Xuyên (FULL)

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh biết Dương Bách Xuyên đã hiểu lầm, cô tự trách mình sao không nói nói rõ ràng, trừng mắt nói: “Dương Bách Xuyên, cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi… Ý tôi là, tôi không mang thẻ căn cước, cậu đưa tôi đến khách sạn dùng thẻ căn cước của cậu để thuê phòng.” Nói xong lại bổ sung: “Dĩ nhiên là thuê phòng xong thì cậu đi về.”

Dương Bách Xuyên hơi thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa hiểu lầm Liễu Linh Linh là loại con gái tùy tiện, sau khi nghe cô giải thích, anh mới thốt lên: “Cậu hù chết tôi rồi, nhưng tôi không mang thẻ căn cước.”

“Hay là tôi cùng cậu đi về lấy? Cậu không về trường học thì cũng không thể để tôi ngủ ngoài đường chứ?” Liễu Linh Linh đáng thương nói.

“Phiền phức, đi theo tôi!” Dương Bách Xuyên nói xong cũng rời đi.

Hôm nay Liễu Linh Linh được mở mang tầm mắt, cậu bạn học trầm tính ngày thường trở nên cứng rắn từ khi nào vậy?

“Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô tệ đến vậy sao? Hay là Dương Bách Xuyên không có hứng thú với phụ nữ?”

Não bộ Liễu Linh Linh rộng mở, trong đầu vừa nghĩ như vậy liền đuổi theo Dương Bách Xuyên, trời tối quá, cô sợ bóng tối.

Nhưng chưa bước được vài bước, Liễu Linh Linh đã cảm thấy chóng mặt, đó có thể là một tác dụng phụ của thuốc, nhìn bóng dáng mở ảo của Dương Bách Xuyên trước mặt, Liễu Linh Linh giận dữ nói: “Dương Bách Xuyên, đợi một chút~”

“Cậu lại bị sao vậy?” Dương Bách Xuyên ăn một bạt tai của Liễu Linh Linh bây giờ mặt vẫn còn nóng hừng hực, ngữ điệu có chút bực bội.

Được nuông chiều từ nhỏ, là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ, chưa ai dám mắng cô. Ở trường cũng là hoa khôi của lớp và hoa khôi của trường, đi đến đâu cũng có người ngoái đầu lại nhìn, làm gì có chàng trai nào dám quát cô như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh cảm thấy đau lòng và muốn khóc, nước mắt ở hốc mắt từ từ chảy ra, bộc phát tính đại tiểu thư mà hét lên: “Dương Bách Xuyên, tôi chóng mặt quá, sao cậu không đỡ tôi chứ?”

Con trai không thích nhìn con gái rơi nước mắt, Dương Bách Xuyên cũng giống như vậy, thấy dáng vẻ đáng thương của Liễu Linh Linh thì tức giận trong lòng anh liền vơi bớt một nửa.

“Được rồi, coi như tôi nợ cậu!” Anh lẩm bẩm một câu sau đó đi tới đỡ Liễu Linh Linh. Anh biết sau khi uống phải loại thuốc kia thì cơ thể sẽ bị suy nhược.

Dương Bách Xuyên muốn đỡ tay cô, nhưng không ngờ tới cánh tay Liễu Linh Linh lại trực tiếp khoác lên vai anh.

Phương thức này đối với Dương Bách Xuyên mà nói chính là hành hạ.

“Tôi nói này, cậu không thể nắm tay tôi sao? Một đứa con gái như tôi còn không sợ thì một thằng con trai như cậu sợ cái gì?” Liễu Linh Linh thấy dáng vẻ đỏ mặt mắc cỡ của Dương Bách Xuyên thì trong lòng vui vẻ, cô không nghĩ tới Dương Bách Xuyên còn bảo thủ như vậy, hai tay buông thõng, lẽ ra lúc này anh phải một tay nắm tay cô, một tay đỡ cô mới đúng.

Nhưng nhìn dáng vẻ sợ như sợ hổ của Dương Bách Xuyên hình như đang chê cô, đụng vào cô sẽ làm bẩn tay anh vậy.

Điều này khiến Liễu Linh Linh vừa buồn vừa giận.

Nào ngờ Dương Bách Xuyên buông thõng hai tay, đi bộ khó chịu sắp chết rồi, anh thực sự không dám đụng vào Liễu Linh Linh.

“Cậu không sợ tôi chiếm tiện nghi của cậu sao?” Dương Bách Xuyên cười hắc hắc nói.

“Chiếm tiện nghi sao? Coi như bà cô đã nhìn thấu cậu rồi, cậu không có hứng thú với phụ nữ, nói cho tôi biết, có phải cậu thích đàn ông không?” Vẻ mặt Liễu Linh Linh rất kỳ quái.

Dương Bách Xuyên giận tím mặt.

“Được được được, tôi hiểu rồi, cậu không cần nói nữa.”

Liễu Linh Linh thấy sắc mặt khó coi của Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng chọc vào chỗ đau của anh nên không để cho Dương Bách Xuyên lên tiếng đã vội vàng cất lời.

Có một ngàn con quạ đen bay qua đầu Dương Bách Xuyên, anh dứt khoát không cùng đối phương nói chuyện nữa, lúc này liền đỡ eo Liễu Linh Linh dùi cô đi.

“Cậu cho tôi cơ hội như vậy tôi lại bỏ qua thì tiếc quá, có tiện nghi mà không chiếm là ngu xuẩn!” Trong lòng Dương Bách Xuyên xấu xa nghĩ.

Mà Liễu Linh Linh đúng là đã coi Dương Bách Xuyên như một chàng trai không gần nữ sắc rồi.

Mười mấy phút sau hai người đã tới chỗ ở của Dương Bách Xuyên.

Đoạn đường này Dương Bách Xuyên ăn no đậu hũ mà Liễu Linh Linh lại hồn nhiên không cảm giác gì, coi anh như một người không gần nữ sắc.

“Cậu ở dưới lầu chờ tôi lên lấy thẻ căn cước!” Sau khi đến dưới lầu, Dương Bách Xuyên buông Liễu Linh Linh ra và nói.

Liễu Linh Linh thấy nơi này là một con hẻm sâu, tối tăm mịt mù, cũng không dám đợi ở đây một mình.

“Tôi… Tôi đi cùng cậu.” Cô ấy đã coi Dương Bách Xuyên như một người chị em, đi theo lên lầu và không sợ anh sẽ làm gì cô.

“Được rồi, đi thôi!” Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều.

Phòng anh thuê ở trong một tòa nhà sáu tầng, có các phòng đơn từ 40 đến 50 mét vuông, có phòng tắm và bếp riêng. gần đây có một số trường đại học, phòng ở đây chủ yếu là cho sinh viên thuê nên giá phòng cũng không quá đắt.

Phòng của Dương Bách Xuyên ở tầng ba, sau khi lêu lầu thì mở đèn.

Liễu Linh Linh quan sát căn phòng một chút, cô cứ nghĩ phòng con trai sẽ rất bừa bộn nhưng không ngờ lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, có một cái giường, một chiếc ghế sô pha lớn, một bàn máy tính, trên bàn có rất nhiều sách được sắp xếp một cánh chỉnh tề, còn gọn gàng hơn phòng con gái. Điều này khiến Liễu Linh Linh càng chắc chắn rằng Dương Bách Xuyên là gay, làm gì có chàng trai nào không cẩu thả chứ? Nghĩ như vậy trong lòng cô liền yên tâm hơn nhiều.

“Cậu ngồi đây nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Dương Bách Xuyên tùy ý nói một tiếng sau đó liền chiu và phòng vệ sinh.

Mà Liễu Linh Linh yếu ớt nằm trên giường của Dương Bách Xuyên.

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng và nhìn thấy Liễu Linh Linh thực sự đã ngủ trên giường của của mình.

“Này ~ Liễu Linh Linh dậy đi…”

“Gì? Cũng ba bốn giờ sáng rồi, tôi ngủ lại ở đây một đêm, trời sáng liền đi!” Liễu Linh Linh buồn ngủ nói.

“Cậu ngủ trên giường của tôi thì tôi ngủ ở đâu?” Dương Bách Xuyên tròn mắt, còn có một cô gái như vậy sao? Cậu ta không sợ mình sẽ làm gì cậu ta hay sao?

“Trời ơi, không phải ghế sô pha sao, cậu ngủ tạm ở đó đi, đừng làm phiền tôi, ngày mai tôi sẽ mời câu đi ăn tối!” Liễu Linh Linh trực tiếp rụt đầu vào chăn bông.

“Không phải…”

Dương Bách Xuyên hoàn toàn không nói nên lời.

Thấy Liễu Linh Linh vô liêm sỉ như vậy đã hoàn toàn xóa bỏ hình tượng hoa khôi lạnh lùng thường ngày trong tâm trí anh.

Giường đã bị Liễu Linh Linh chiếm giữ nên Dương Bách Xuyên chỉ có thể đi đến ghế sô pha.

Không động tâm với mỹ nữ trên giường sao?

Sao có thể? Anh là đàn ông bình thường, lại càng không phải thánh nhân.

Nhưng hôm nay Liễu Linh Linh bị người ta bỏ thuốc nên ảnh hưởng đến đầu óc phán đoán, thần trí mơ hồ.

Vậy nên Dương Bách Xuyên sẽ không thừa dịp người gặp nguy mà chiếm tiện nghi!

Dù sao thì nằm trên sô pha cũng không ngủ được nên anh liền nhắm mắt tiêu hóa những kiến thức tu chân mà hôm nay sư phụ đã truyền dạy.

Bình minh ngày hôm sau, khi một tia nắng từ phía đông chiếu vào mặt anh, Dương Bách Xuyên mở mắt, kích động đến nỗi cả người phát run.

Đêm qua anh đã tiêu hóa kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy. Thật sự giống như nhặt được một bảo bối.

Đầu tiên, tu luyện có các cảnh giới cấp bậc. Theo thông tin mà sư phụ dạy, trên lý thuyết thì vạn vật trên thế gian đều có thể tu luyện.

Tu luyện được gọi chung là tu chân, tu luyện bản tính.

Cảnh giới tu luyện của người tu chân bắt đầu từ thời kỳ nhập môn luyện khí, tổng cộng có chín tầng, tầng một thấp nhất đến tầng chín cao nhất, cảnh giới này chủ yếu là hấp thụ linh lực của trời đất vào trong cơ thể, rèn luyện gân cốt, mỗi lần tăng một tầng thì thực lực của bản thân sẽ trở nên mạnh hơn, sau khi đột phá chính là cảnh giới tiếp theo, giai đoạn xây dựng nền tảng…

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận