"Cầu xin nhị thúc báo thù cho phụ mẫu của con."
Bạch Long nói xong, Bạch Phượng cũng quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.
"Đứng lên đi” Dương Bách Xuyên trầm giọng quát.
Bạch Long, Bạch Phượng không quỷ nữa.
Dương Bách Xuyên nhìn hai huynh muội và nói: "Chúng ta là người một nhà, sau này đừng có nói mấy lời cầu xin gì đó. Ta và cha con là huynh đệ kết nghĩa, mặc dù ta là người, hẳn là yêu, nhưng không ảnh hưởng tới việc chúng ta tôn trọng nhau. Ta thề nhất định sẽ tìm ra con sói yêu ma kia, báo thù cho phụ mẫu của các con"
"Cảm ơn nhị thúc, chúng con nghe theo sự sắp. xếp của thúc." Hai bé vượn trắng biết rằng từ giờ phút này bọn họ đã tự do.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn sang Hắc Hồ.
Hắn còn chưa lên tiếng, Hắc Hồ đã run rẩy quỳ xuống: "Chú nhân minh giám, Tiểu Hồ không biết chuyện của vượn trắng, kẻ bắt yêu tu đào quặng là người bên dưới, chuyện ở quặng mỏ không liên quan gì đến thuộc hạ, xin chủ nhân minh xét”
Nói xong Hắc Hồ dập đầu xuống đất.
"Đứng lên đi, ta đã biết chuyện này. Bạch Long, Bạch Phượng là cháu của ta, bị bắt nạt mấy trăm năm không thể bỏ qua như vậy được. Ngươi hiểu ý ta chứ?” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.
"Vâng, thuộc hạ hiểu. Chủ nhân yên tâm, Hắc Hồ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Bạch Long thiếu gia và Bạch Phượng tiểu thư” Hắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lời, sau đó đứng dậy, vèo một cái đã mất.
Tiếp đó, bốn bề không ngừng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết
Đó là Hắc Hồ giết hết toàn bộ thuộc hạ ở quặng mỏ.
Dương Bách Xuyên không đi ngăn cản, mặc cho Hắc Hồ giết hết những yêu tu dưới trướng kia.
Nói thế nào thì Bạch Long, Bạch Phượng cũng đã chịu khổ mấy trăm năm ở đây.
Với tính cách bênh vực người nhà của tên họ Dương nào đó, hắn nhất định phải xả giận.
Nếu không phải Hắc Hồ đã giao tỉnh huyết cho hắn, thì kẻ đầu tiên hắn lấy mạng chính là Hắc Hồ.
Mấy phút sau, Hắc Hồ toàn thân đẫm máu đi tới, đứng trước mặt Dương Bách Xuyên xem như phục lệnh.
“Chấm dứt quặng mỏ, thả tất cả thợ mỏ yêu tu. Ba người các ngươi đều cũng vậy, nhớ là toàn bộ quặng mỏ do các ngươi quản lý, ta ghét đào quặng” Tên họ Dương nào đó ra lệnh vô cùng bá đạo.
Năm xưa hắn bị bắt đi làm thợ mỏ, để lại bóng ma tâm lý.
Trong mắt tên họ Dương nào đó, dù là người hay yêu cũng như nhau.
"Vâng, chúng ta nhớ kỹ lời dặn của chủ nhân, lập tức giải tần tất cả quặng mỏ trong phạm vi quản lý” Bốn đại yêu vội vàng nói.
Số phận của bốn người họ đã nằm trong tay Dương Bách Xuyên, chắc chắn sẽ đi theo Dương Bách Xuyên rời khỏi đảo Tán Tiên, giữ lại quặng mỏ cũng chẳng có ích lợi gì.
Vả lại quặng mỏ cũng không đào được tiên thạch gì, giải tán thì giải tán thôi."
Dương Bách Xuyên khá hài lòng về thái độ của bốn đại yêu, khẽ gật đầu rồi mới lên tiếng hỏi: "Các ngươi có biết sói yêu ma không?
Hắn vừa hỏi xong, cả bốn đại yêu đều run lên, rong mắt đong đầy sợ hãi
Thấy vậy Dương Bách Xuyên biết là bốn yêu Hắc Hồ biết.
Quả nhiên sau khi bốn yêu đưa mắt nhìn nhau, Hắc Hồ trả lời: "Thưa chủ nhân, chúng ta biết, đó là cấm kỵ ở sâu trong Man Hoang đảo Tán Tiên, là yêu ma khác loài, đối chọi với yêu ma cổ ở sâu trong Man Hoang.
Nhưng từ khi có đảo Tán Tiên đến nay, nơi đó đã bị phong ấn, nghe nói trấn áp yêu ma vô thượng là Yêu tộc nhập ma. Nhưng trong lịch sử cũng có khi ma khí rò rỉ ra ngoài, cần nuốt yêu thú hoặc yêu tu ở Man Hoang, hóa thành yêu ma tà ác và cường đại.
Chủ nhân, sói yêu ma mà ngài nói hắn là ma khí ở đó rò rỉ ra ngoài tạo thành. Mà thế lực bốn nhà chúng ta tồn tại là để trông coi Yêu Ma Cốc, đây là quy cú lưu truyền qua nhiều thế hệ. Nhưng từ vạn năm trước, chúng ta không quan tâm tới Yêu Ma Cốc nữa.
"Vì sao lại không quan tâm nữa?" Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi.
"Bởi vì tổ tiên của chúng ta có vô số người bỏ mạng ở đó. Mỗi lăn ma khí rò rỉ đều có rất nhiều Yêu tộc chết, chúng ta... bốn người chúng ta là huyết mạch cuối cùng của tộc đàn, không muốn tộc đàn diệt vong. Hơn nữa, ma khí sẽ không từ Yêu Ma Cốc tràn ra, chỉ căn không có yêu tu đi vào thì không sao.
Còn sói yêu ma mà ngài nhắc đến, thật sự là ta chưa từng nghe bao giờ, khả năng cao là sói yêu chạy vào Yêu Ma Cốc bị ma hóa. Thưa chủ nhân, nơi đó quá kỳ dị, rất đáng sợ, tốt nhất là đừng đi. Trong lịch sử của bốn tộc chúng ta, bất cứ yêu tiên nào vào đó đều không có kết cục tốt” Trong lúc Hắc Hồ nói chuyện, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Dương Bách Xuyên thấy kỳ lạ.
Yêu Ma Cốc ghê gớm như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!