Qua một lúc, được Triệu Nam an ủi, tâm trạng của Nguyên Tranh mới bình tĩnh trở lại, nhưng nàng liên tục nói với Dương Bách Xuyên nhất định phải tìm thấy con trai, con trai chính là mạng sống của nàng.
“Tỷ phu tất cả là tại ta...” Nguyên Bảo sớm đã không phải là thiếu niên tự kỷ như lúc trước nữa, hiện tại hắn đã là tu sĩ Hợp Thể đại viên mãn.
“Nguyên Bảo, không trách đệ, đây là kiếp số của Thanh Nhi, đệ có thể đi cùng tỷ tỷ đệ và Thanh Nhi tới “Tu Chân Giới đã là tốt lảm rồi, nhìn ra được tu vi của đệ rất vững chắc, danh xưng chăm chỉ luyện tập.
“Tỷ phụ, ta..."
“Được rồi, giúp ta động viên tỷ tỷ đi, chuyện của Thanh Nhỉ ta sẽ giải quyết, không cần phải lo lắng.” Dương Bách Xuyên ngất lời Nguyên Bảo.
Sau đó hẳn đi về phía cha mẹ Dương Quốc Trung và Đoan Mộc Uyển Nhi.
“Cha, mẹ ~" Dương Bách Xuyên hành lễ.
Cha hẳn đã độ qua đại thiên kiếp, tu vi đột phá Độ Kiếp trung kỳ.
Xin lỗi con trai, lần này phải trách ta, đáng lẽ ta nên ra ngoài cùng với đám trẻ.”
Nghe cha mình lại bắt đầu tự trách, Dương Bách Xuyên cười khổ: "Cha, sao cha cũng giống mọi người vậy, lũ nhỏ cũng đã tu luyện mấy trăm năm rồi, hơn nữa đệ tử Vân Môn ra ngoài du ngoạn cũng là quy tắc mà con đặt ra, con đường tu chân vốn đã không thuận buồm xuôi gió, lần này xem như là kiếp nạn của Thanh Nhị, không liên quan gì tới mọi người.”
“Cho dù thế nào thì ta cũng sẽ nhất định mang cháu trai trở về.." Mẹ hắn vừa nói vừa khóc nức nở.
“Vâng vâng vâng, mẹ yên tâm, con nói rồi Thanh Nhi không sao, nhất định sẽ tìm được thắng bé về.” Dương Bách Xuyên vội vàng trấn an mẹ.
Dương Bách Xuyên nhức cả đầu, hẳn vội vàng nháy mắt ra hiệu cho muội muội Dương San San và mấy người Độc Cô Vô Tình, để họ đưa mẹ đi nghỉ ngơi.
Cũng để bọn họ đi nghỉ ngơi, thật ra hắn là người dày vò nhất.
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Đoàn Đoàn Viên Viên, tiểu Mạn Mạn, Dương Tinh Phó, Âu Dương Nhạc Nhạc cộng thêm ba đồ đệ, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Vũ Kiếm cúi đầu đi tới.
“Sư phụ, lần này là do đại sư huynh như ta không làm tốt ~”
“Cha, đều tại con..."
“Con không phải là một tỷ tỷ tốt...”
Dương Bách Xuyên cười khoát tay nói: "Các con có thể suy nghĩ như vậy, chứng minh tất cả đều đã trưởng thành rồi, ta rất vui mừng, cứ coi chuyện này là cái giá của sự trưởng thành, nếu còn ra ngoài thì phải suy xét nhiều hơn, lúc đó sẽ không xảy ra chuyện đệ đệ mất tích nữa, lần này không trách các con được, tất cả đều lui xuống đi ~”
Ba đệ tử và lũ trẻ đều không dám nói chuyện, lui ra khỏi đại điện.
Bên trong chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và chim Thần Ma trên vai hắn.
“Phù...”
Dương Bách Xuyên thở một hơi thật dài, hắn có thể an ủi tất cả mọi người nhưng lại không có ai an ủi hẳn, người mất tích là con trai hẳn, sao có thể không lo lắng được?
Thật ra, hẳn là người lo lâng hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn vẫn phải quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Khi không có ai, hẳn mới có thể thoải mái thể hiện.
Nụ cười trên gương mặt dần thu lại, thay vào đó là sự mệt mỏi và vẻ mặt u ám.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!