Đối mặt với tòa cung điện to lớn này, Dương Bách Xuyên và ba nghìn thuộc hạ yêu tu cũng như Tu Chân giả đều không kiềm nổi mà để lộ vẻ mặt nặng rề.
Tất nhiên không có chuyện họ lại bị dọa sợ chỉ vì nhìn thấy một tòa cung điện cao to, lộng lẫy; thứ khiến họ nổi cả da gà chính là hơi thở toả ra từ tòa cung điện đó, nó khiến mọi người cảm thấy áp lực.
Chim Thần Ma lại mở miệng: “Thằng nhóc thối, xem ra người ngươi sắp đối đầu không hề đơn giản chút nào.”
Mỗi lần con chim tâm thần này phát ngôn là Dương Bách Xuyên chỉ muốn nhào tới xé rách miệng nó thôi: “Có gì cứ nói thẳng đi.”
Lúc này, trông chim Thần Ma khá là hả hê: “Từ lượng ma khí và yêu khí toát ra hiện tại, khả năng cao là bên trong có thứ gì đó rất mạnh đang tu luyện. Thứ sức mạnh nó hấp thu có dạng vòng tròn, tức lực Địa Tâm, mà đã dám dùng lực Địa Tâm để tu luyện thì chắc chắn kẻ đó phải rất mạnh.
Dưới thiên đạo này, dù có là Tu Ma giả cũng chẳng mấy khi dám làm vậy, bởi như ông đây đã nói Địa Tâm là sức mạnh ổn định cả một giới của đại địa, làm thế này thì chẳng khác nào đang phá hủy đại địa, tới hậu quả to lớn là ảnh hưởng toàn bộ sinh linh đang tồn tại trong giới này.
Quan trọng hơn là sức mạnh tăm tối ẩn dưới đại địa không hề nhỏ, thế nên xét về bản chất chính là thuộc tính hắc ám. Vì vậy mà tuy có rất nhiều kẻ biết dưới lòng đất có cất chứa một thứ sức mạnh to lớn, có điều lại chẳng đủ bản lĩnh để hấp thu, mà dù hấp thu được thì luyện hóa thế nào cũng là cả một vấn đề.
Nhưng nhìn hơi thở tỏa ra từ cung điện trước mặt thì đối phương không chỉ hấp thu được lực Địa Tâm mà còn biết cách luyện hóa chúng thành sức mạnh của riêng mình, theo tình hình hiện tại có vẻ đã hấp thu và luyện hóa được kha khá rồi.
Có vẻ kinh địch lần này của thằng nhóc thối nhà ngươi là yêu ma, ma trong yêu, xui hơn nữa là thân phận khá đáng gờm, nếu là đại ma đầu tới từ Ma giới thật thì khó đối phó rồi đây.”
Nghe chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên vẫn chẳng hề nao núng, bởi trước đó, dựa vào kết giới Địa Tâm, hãn đã đoán ra được đối phương không hề đơn giản rồi.
Từ những gì điều tra được ở đảo Tán Tiên, hẳn đây chính là Sói Yêu Ma trong lời kể của Bạch Long và Bạch Phượng, kẻ chỉ cần một chiêu đã khiến mấy nghìn yêu tu tan thành mây khói, cũng là hung thủ đã sát hại hai vợ chồng Bạch Khởi.
Giờ xem ra đó cũng là yêu ma đã bắt cóc con trai Dương Nguyên Thanh của hắn.
Có lẽ mục tiêu thật sự của gã chính là Dương Bách Xuyên hắn đây.
“Thẳng ranh kia, sao mày không phản ứng gì hết vậy?” Chim Thần Ma thấy Dương Bách Xuyên chẳng mảy may lo sợ hay dao động thì không kiềm được mà hỏi ra khỏi miệng, theo những gì nó biết thì sau khi Dương Bách Xuyên nghe xong, hẳn sẽ phải hoảng loạn sợ hãi mới đúng chứ.
Kết quả, Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh như trước.
“Là yêu ma thì sao? Dám bắt con trai ta, ta sẽ xé xác gã thành trăm mảnh, nghiền xương gã ra tro, dù có chạy tới cùng trời cuối đất cũng sẽ đuổi theo tiêu diệt tình hồn của gã” Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn cung điện trước mặt, giọng nghe rất bình thản, nhưng cách nhả chữ lại vô cùng nghiêm túc.
Điều này khiến chim Thần Ma cảm thấy rất thất vọng.
“Tiến vào.” Dương Bách Xuyên vung tay, dẫn theo ba nghìn thuộc hạ, hùng hổ bước về phía tòa cung điện.
Trước mắt là cầu thang dài mấy trắm thước.
***
Sau khi bước lên bậc thang cuối cùng, trước mặt họ xuất hiện một khoảng sân rộng lớn, thoạt nhìn giống như quảng trường của cung điện.
Cổng vào cung điện được làm từ đá xám đen, trông vừa dày vừa nặng, cao tăm mấy chục thước, hiện đang khép kín.
Nhưng khoảnh khắc Dương Bách Xuyên nhìn thấy cánh cổng đó, trái tim như rung lên, bởi hẳn phát hiện trên cổng cung điện có khắc hoa văn hình con sói.
Xem ra những gì mình suy đoán là đúng, quả nhiên đây chính là Sói Yêu Ma trốn ra từ Yêu Ma cốc. Hay chính xác hơn là ma hồn bị phong ấn trong tế đàn ở Yêu Ma cốc đã đoạt xá một con sói yêu sống tiếp.
Bước tới trước cung điện, ma khí và yêu khí càng thêm dày đặc, Dương Bách Xuyên biết có lẽ sẽ không đơn giản như hắn nghĩ. Nhưng hắn chẳng chút sợ sệt, thậm chí ngọn lửa hận đã đè nén gần hai trăm năm cuối cùng cũng bùng lên dữ dội.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, nói với Hắc Hồ: "Hắc Hồ, bốn người các ngươi lên đi, đẩy ngã cánh cổng này cho ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!