Đỉnh đầu Xích Diễm Hắc Xà lấp lóe Minh Văn, đó là đạo thuật thiên phú của hung thú, là thần thông uy lực mạnh mẽ, có thể nói là tuyệt sát liều mạng cuối cùng.
Vốn nghĩ khiến nó bị thương nặng, rồi kết hợp giết chết là có thể đề phòng thần thông Minh Văn của nghiệt súc này, nào ngờ Hắc Xà lại phóng thích đạo thuật Minh Văn ra sớm như vậy, mấu chốt là còn lao thẳng đến chỗ thiếu chủ Đỗ Kiệt Bân.
Lúc này, Lão Mạc và A Thiện đều kêu thất thanh, muốn đi ngăn chặn nhưng đều không kịp, thực sự quá nhanh. Hơn nữa hai bọn họ còn cách Đỗ Kiệt Bân hơi xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần thông Minh Văn của Hắc Xà lao đến chỗ Đồ Kiệt Bân.
Đỗ Kiệt Bân là thiếu chủ của Thái Thanh Tiên Môn, nên tất nhiên hiểu được Minh Văn của hung thú này có uy lực cỡ nào, hắn ta biết nếu bị trúng một đòn này, cho dù không chết, tu vĩ của hẳn ta cũng sẽ bị tiêu hủy hơn nửa, nghiêm trọng hơn còn có thể mất mạng.
Quan trọng vẫn là không ngờ Minh Văn của Hắc Xã này lại nhanh như vậy, gần như không hề có dấu hiệu báo trước, nhanh tột cùng.
Đỗ Kiệt Bân biết bản thân muốn tránh cũng không tránh được, giờ phút này mồ hôi lạnh của hẳn ta ứa ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Văn màu đỏ yêu dị của Hắc Xà bay tới, lao thẳng về phía ấn đường của hẳn ta.
“Xong đời rồi!"
Đỗ Kiệt Bân cảm nhận được Minh Văn của Hắc Xà chỉ còn cách hắn ta nửa tấc, khoảng cách khiến da thịt đau nhói.
Ánh sáng đỏ sẫm yêu dị chói mắt khiến Đỗ Kiệt Bân vô thức nhầm hai mắt lại.
Không phải hẳn ta không đủ mạnh mẽ, mà là Minh Văn của Hắc Xà quá nhanh, cũng là tại hắn ta sơ ý.
Giờ thì xong đời rồi.
Ngay lúc Đỗ Kiệt Bân nhắm hai mắt, lại nghe bên tai vang lên tiếng nói của Dương Bách Xuyên.
“Định!”
Ngay sau đó, Đỗ Kiệt Bân chỉ cảm thấy hắn ta bị người đạp một cái, cơ thể không tự chủ bay ngược ra ngoài.
“Bát Hoang — Trảm!”
“Grào!"
Đỗ Kiệt Bân ngã bịch xuống đất.
Nháy mắt ngã xuống, hắn ta lại nghe thấy tiếng nói của Dương Bách Xuyên và tiếng tru tréo của Xích Diễm Hắc Xà.
Hắn ta chợt mở mắt, phát hiện Dương Bách Xuyên căm một cổ kiếm lóe sáng, đứng cách đó không xa. Phía trước Dương Bách Xuyên, Xích Diễm Hắc Xà cũng ngã ở dưới đất, trên đầu rách một vệt dài, máu chảy ra ngoài như nước.
Xích Diễm Hắc Xà đã hoàn toàn mất sức sống.
Đỗ Kiệt Bân hơi ngẩn người nhìn Dương Bách Xuyên.
Bây giờ hắn ta đã hiểu người vừa đạp hẳn ta chính là Dương Bách Xuyên, nhưng mà hẳn ta không hề tức giận, một đạp của Dương Bách Xuyên đã cứu mạng hắn ta.
Không cần nghi ngờ, chữ “định” và câu Bát Hoang trảm vừa rồi là Dương Bách Xuyên đang ra tay, kiếm cuối cùng đã chém chết Hắc Xà.
“Phù!”
Lão Mạc và A Thiện thở phào, toàn thân đều hơi lạnh, cuối cùng hai bọn họ cũng có thế thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cũng may, cũng may.
Suýt nữa thì trở thành tội nhân của Thái Thanh Tiên Môn, may có Dương Bách Xuyên ra tay cứu thiếu chủ của bọn họ.
Bọn họ vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Kiệt Bân đứng dậy.
“Thiếu chủ, ngươi không sao chứ?"
“Ta không sao”
Đỗ Kiệt Bân nghĩ lại vẫn còn sợ.
Sau đó hẳn ta bước về phía Dương Bách Xuyên.
“Xuyên Tử, đa tạ ngươi, ta nợ ngươi một mạng” Đỗ Kiệt Bân cảm ơn Dương Bách Xuyên.
“Đa tạ Xuyên công tử!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!