Chỉ trong một khoảnh khắc, ba người đã bị dao động năng lượng cực mạnh quấn văng ra ngoài, dẫn tới hộc máu.
Dương Bách Xuyên sợ ngây người, rõ ràng hắn đã đáp ứng được yêu cầu của chim Thần Ma, đó là để ba người đồng thời tấn công ba điểm trên Đan Môn, và hắn dám chắc, chênh lệch thời gian giữa họ gần như không có.
Nhưng thật không ngờ sức mạnh ẩn trên Đan Môn lại to lớn tới vậy, dù đã đáp ứng được yêu cầu nhưng vẫn bị sức mạnh phản phệ to lớn thổi bay, nếu không có A Thiện đứng bên cạnh chú ý giúp đỡ, kéo họ lại, hậu quả e là sẽ càng thêm nghiêm trọng.
“Con quạ chết tiệt kia, thế này là thế nào?” Sau khi phun ra một ngụm máu lớn, Dương Bách Xuyên tức giận chất vấn chim Thần Ma,
“Thằng nhóc thối kia, sao lại mắng ta?” Chim Thần Ma chẳng hề nhún nhường mà phản bác lại ngay.
“Ngươi còn dám hỏi sao lại mắng ngươi hả? Rõ ràng bọn này đã làm theo yêu cầu của người đi tấn công ba hoa văn trên Đan Môn, thời gian cũng gần như cùng lúc, vậy tại sao vẫn bị sức mạnh phản phệ dội ngược chứ?” Dương Bách Xuyên tức tối truyền âm tới chim Thần Ma.
Nhưng chim Thần Ma chỉ cần nói một câu đã khiến lửa giận trong lòng Dương Bách Xuyên tắt ngúm, quan trọng nhất là khiến hắn có cảm giác ngồi giảng đạo lý với con chim tâm thần này đúng là sai lầm.
Chim Thần Ma nói rằng: “Con gà bệnh này, ông đây lừa ngươi cái gì chứ? Ngươi thử nhìn lại xem, có phải Đan Môn đã mở ra rồi? Còn bị phản phệ là chuyện thường ngày ở huyện mà, nếu chút đau khổ này cũng không chịu nổi thì đừng mơ
mộng đạt được thứ lớn lao hơn nữa.”
Dương Bách Xuyên im lặng không nói, lúc ngẩng đầu lên, quả nhiên, Đan Môn đã mở...
Chim Thần Ma nói cũng có lý lắm.
Đúng thế, làm gì có chuyện giành được thứ gì đó mà không cần trả giá đâu chứ.
Thôi, nếu Đan Môn đã mở, hắn cũng chẳng thèm so đo với chim tâm thần nữa.
“Mở rồi.” Đỗ Kiệt Bân vui sướng nói.
Lão Mộ lau đi vết máu nơi khóe miệng, hai mắt sáng rực như đèn pha.
A Thiện vội vàng xông tới, đỡ Đỗ Kiệt Bân dậy...
“Thiếu chủ, Đan Môn đã mở, mọi người có sao không?”
“Không sao hết, quả nhiên cách của Bách Xuyên có tác dụng thật.” Đỗ Kiệt
Bân chẳng thèm quan tâm tới vết thương trên người, giọng hẳn ta lúc này tràn ngập sự hưng phấn.
Sau khi Dương Bách Xuyên đứng dậy thì bình tĩnh nói: “Giờ có thể vào trong quan sát rồi, nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, bên trong là sơn động đấy.
Đoàn người bước qua Đan Môn, tiến vào trong. Cảm nhận đầu tiên sau khi đặt chân tới đây của Dương Bách Xuyên là quá nóng.
Ba người Đỗ Kiệt Bân thì trợn tròn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhìn trái ngó phải quan sát sơn động một lượt.
Đằng sau cánh cửa là một khoảng sân rộng chừng trăm mét vuông, chính giữa sân đặt một cái đan lô...
Vì nằm ngay vị trí trung tâm nên cái đan lô nhanh chóng thu hút sự chú ý của bốn người. Thoạt nhìn, đan lô vô cùng bình thường, chỉ đơn giản là một cái đan lô bằng đá mà thôi. Nhưng không ai trong số họ lại cho rằng cái đan lô này tầm thường thật, bởi nơi đây là mật thất luyện đan của Đại La Tiên Phủ cơ mà.
Sau khi họ tới gần để quan sát thì phát hiện trên mặt đất xung quanh đan lô có khắc vài ký hiệu...
“Cái đan lô này trông chẳng có gì đặc biệt cả.” Đỗ Kiệt Bản mở miệng cảm thán.
Dương Bách Xuyên lại nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nếu là đan lô vậy chắc chắn không hề tâm thường đâu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lão Mộ đã bước tới trước đan lô, duỗi tay chạm vào nó. Dương Bách Xuyên định nhắc nhở hắn ta đừng manh động, nào ngờ tốc độ tay của Lão Mộ quá nhanh, hiện đã đụng tới nắp đan lô rồi.
“Ầm..”
Lão Mộ từ từ xê dịch cái nắp. Khoảnh khắc nắp đan lô được lấy xuống, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Kế tiếp, vô số tia sáng vàng rực tỏa ra kháp bốn phía, kèm theo đó là mùi đàn dược mê hoặc lòng người và lượng tiên nguyên lực khổng lồ.
“Là tiên đan, mau bắt lấy.” Lão Mộ hét lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!