"Hix, chủ nhân, ta có thể hỏi tâm khiếu là gì không? Ngài và chủ mẫu nói gì thế?" Yến Xích Hà ngơ ngác hỏi, hắn không biết gì về tâm khiếu.
Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường, tâm khiếu là một loại thần thông thiên phú tu luyện, có rất ít người xuất hiện tâm khiếu. Hơn nữa đây là một loại thần thông bên trong cơ thể, có thể làm sát chiêu, cho dù đã mở tâm khiếu cũng không nói cho người khác.
Dương Bách Xuyên nói: "Tâm khiếu là một loại thần thông thiên phú tu luyện, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, chứ hiện tại chủ nhân của ngươi cũng mông lung, vẫn chưa biết có phải mình đã mở tâm khiếu hay không."
Về chuyện Yến Xích Hà gọi Tuyết Hương là chủ mẫu, Dương Bách Xuyên cũng chỉ cười thầm chứ không để ý. Hình như Tuyết Hương không có nhận thức gì về
cách gọi chủ mẫu này.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài." Dương Bách Xuyên nói. Tất nhiên trước khi đi, hắn đã vung tay thu trứng Côn Bằng vào không gian bình Càn Khôn.
Sau đó ba người ra khỏi sơn động.
Đã quyết định rời đi thì phải mang theo. trứng Côn Bằng, không thể để lại thứ quan trọng như vậy trong sơn động được.
Bên ngoài sơn động, Yến Xích Hà đã tiến vào rừng rậm chọc trời, còn Dương Bách Xuyên thì lững lững bước đi.
Hắn cần Yến Xích Hà mai phục trước rồi đánh lén hắn, như vậy hắn mới biết được có phải mình đã mở tâm khiếu hay không.
Nếu đúng thì hắn có thể cảm nhận được đòn đánh lén của Yến Xích Hà. Sau khi tiến vào rừng rậm, Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, đồng thời phong bế sáu giác quan, không nhìn không nghe, hắn phải tập trung cảm ứng sự tồn tại
của Yến Xích Hà.
Trong tình huống phong bế sáu giác quan, nếu hắn có thể tập trung cảm ứng được Yến Xích Hà thì chứng tỏ hắn thật sự đã mở tâm khiếu.
Sau khi Dương Bách Xuyên phong bế tất cả giác quan, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác, dường như cả thế giới không còn bất kỳ âm thanh nào, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Bốn bề tĩnh lặng.
Lúc này, hắn từng bước đi sâu vào trong rừng, chờ đợi đòn đánh lén của Yến Xích Hà, hay nói chính xác hơn là đang tập trung cảm nhận sự tồn tại của Yến
Xích Hà.
Trong trạng thái tăm tối tĩnh lặng này, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh trái tim mình bắt đầu đập.
Thịch!
Thịch thịch! Thịch thịch!
Tim hắn đập đều đặn, nhịp nhàng, mạnh mẽ. Đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Tiếp đó, dường như Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đốm trắng xuất hiện trong bóng tối, đang nhanh chóng lao tới từ bên trái hắn.
Vẫn không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng tim đập và đốm trắng đang di chuyển nhanh chóng đến gần mình.
Bao gồm cả đốm trắng đang di chuyển kia cũng không phát ra âm thanh.
Thế nhưng lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù hắn nhắm mắt và phóng bế tất cả giác quan bên ngoài, nhưng hắn biết đúng là tâm khiếu đã mở.
Thế giới tăm tối mà hắn nhìn thấy chính là cảm giác trong tim có mắt, đây là thiên phú cảm ứng tâm khiếu.
Một giây sau, đốm sáng đến bên cạnh hắn.
Dương Bách Xuyên đã biết trước là đối phương sẽ ra tay ở bên trái, lập tức tung ra một chưởng.
Ầm! "ối!" Yến Xích Hà kêu gào thảm thiết, bay văng ra ngoài. Rắc!
Yến Xích Hà bị Dương Bách Xuyên đánh trúng, văng xa hơn trăm mét, đụng gãy một cây đại thụ.
Vốn dĩ hắn ta nghĩ rằng mình đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đánh lén Dương Bách Xuyên, dứt khoát đến gần Dương Bách Xuyên trong phạm vi hai mét rồi vung tay tấn công, như vậy là có thể đánh lén thành công.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!