Dương Bách Xuyên nghe thấy Càn Khôn chỉ Linh nói chuyện, hắn bỗng mở to hai mắt.
Thật sự là hắn đã quên mất.
Mắt Càn Khôn được mở ở Tu Chân Giới, có một lần sau khi bình Càn Khôn thăng cấp nên hắn đã lấy được thần thông.
Đúng như những gì Càn Khôn Chỉ Linh đã nói, tu vi của hắn trước kia yếu hơn nên cũng không quá xem trọng bộ môn thần thông này.
Nhưng bây giờ khác rồi, hắn đã là Kim Tiên đại viên mãn, lúc này sử dụng mắt Càn Khôn cộng thêm tâm hồn cảm ứng, hai cái này kết hợp với nhau biết đâu sẽ có điều kỳ diệu không thể tưởng tượng được.
Khi đó hắn sẽ dùng mắt Càn Khôn để nhìn, tâm khiếu cảm ứng sự nguy hiểm từ đòn tấn công của Đông Nhan, như vậy thì hắn sẽ có thể chiếm được lợi thế hơn.
Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, ánh sáng vàng giữa lông mày lóe lên, con mắt thứ ba ~ mắt Càn Khôn mở ra.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấu tất cả mọi thứ trong sương mù, tìm thấy được chỗ của lão già Đông Nhan kia.
Chỉ cách hắn hơn mười mét.
Khi hắn qua đó, đột nhiên Đông Nhan nhìn qua.
Dương Bách Xuyên vội vàng nhìn đi chỗ khác, hắn không muốn để Đông Nhan biết mình có thể nhìn thấy được trong sương mù.
Đối với loại lão già xảo quyệt như Đông Nhan, phải đánh lén mới sảng khoái.
Quả thật lúc vừa rồi khi Đông Nhan ngẩng đầu phát hiện Dương Bách Xuyên đang nhìn ông ta thì giật mình, ưu thế của ông ta chính là có thể nhìn thấy được đối phương trong sương mù của mình, nhưng Dương Bách Xuyên lại không nhìn được ông ta, nếu như Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy, vậy thì ưu thế này còn tác dụng gì nữa.
May mà Dương Bách Xuyên chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu đi, giống như không phải thấy được mà chỉ là tình cơ nhìn qua phía này một cái mà thôi.
Đông Nhan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nói thầm, Dương Bách Xuyên không thể nào nhìn thấy lão ta được, đây là sương mù của lão, chỉ có lão mới nhìn thấy được người khác.
Ngay sau đó, Đông Nhan cầm trong tay một viên đan dược rồi bóp nát, sương mù màu đỏ lập tức tản ra ngoài.
Đây là một viên độc dược, chỉ hít phải một hơi khí độc vào trong cơ thể thì độc sẽ làm rối loạn tiên nguyên, thậm chí còn gây ra tê liệt toàn thân, trong vòng một tiếng đồng hồ sẽ không thể thi triển ra được bất kỳ sức mạnh nào.
Phải nói là lão già này rất thâm độc.
Nhưng lại để cho Dương Bách Xuyên nhìn thấy bằng mắt Càn Khôn.
Mặc dù không biết lão già Đông Nhan kia đã bóp vỡ loại đan dược gì, nhưng chắc chắn là dùng để đối phó với hắn, không phải thứ gì tốt lành.
Nhìn thấy sương mù màu đỏ tản ra từ viên đan dược kia, Dương Bách Xuyên phong bế khiếu huyệt toàn thân mà không hề do dự, đề phòng loại khí này xâm nhập vào trong cơ thể.
Dù sao thì hiện tại hắn phải tập trung gấp đôi tinh thần, lão già này muốn âm thầm chơi hắn, vây thì bây giờ hắn sẽ trả lại đòn cho ông ta.
Chưa đầy ba hơi thở, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được luồng khí kia đã tới quanh người hắn.
Trước kia Dương Bách Xuyên đã ở cùng Lục Yên Chỉ trong một khoảng thời gian dài, Lục Yên Chỉ trời sinh đã mang độc thể, hơn nữa còn là Ách Nan Độc Thể, chuyên môn tu độc đạo mặc dù Dương Bách Xuyên chưa từng tu độc nhưng ở lâu với Lục Yên Chi nên hắn cũng bị ảnh hưởng, hiểu biết một chút về độc.
Vừa nhìn đã có thể phân biệt được, đây chính là khí độc.
Cũng tức là, viên mà Đông Nhan vừa bóp vỡ chính là đan độc.
“Lão già này cũng đủ ác ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên thâm mắng chửi.
Nhưng giây sau, khóe miệng hắn nhếch lên, gương mặt bắt đầu thay đổi, dần trở nên đỏ bừng, nhìn qua giống như bị trúng độc.
Cơ thể Dương Bách Xuyên bắt đầu lắc lư từ trái qua phải, miệng phát ra từng tiếng rên đau đớn rồi ngã xuống đất.
Hắn lớn tiếng chửi: “Đông Nhan, ngươi dám chơi ta ~”
Lúc này, trạng thái của Dương Bách Xuyên giống như người đã trúng độc rất nặng.
Hắn nhìn Đông Nhan đang đứng cách đó hơn mười mét, gương mặt ông ta đang rất vui sướng.
Một lúc sau, Đông Nhan đi qua phía này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!