“Đại tông sư, ngài không sao chứ?” Đinh Hòa Bình hỏi. “Không sao, nơi này là sao vậy?”
Dương Bách Xuyên vẫn tiếp tục đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nơi này không giống như một tòa thành ma, mà giống như một thế giới
Dù sao cũng có một chút ánh sáng, loáng thoáng thấy rõ xung quanh.
Rõ ràng là tối tăm, cũng không biết vâng sáng từ đâu ra.
Loại tình huống này làm người cảm thấy nặng nề.
Đinh Hòa Bình nói: “Chúng ta đã đến thành Ma tộc, thật ra đây cũng là lần đầu ta đến đây, chỉ biết được tình hình nơi này qua ghi chép, còn thực sự như thế nào
thì cũng không rõ lắm.
Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, trong điển tịch có ghi lại thành Ma tộc là một tòa trành trì bị thượng cổ đại tiên điên đảo tấn công.
Cho nên những hình ảnh chúng ta nhìn thấy đều đứng chổng ngược, đại địa dưới chân chúng ta là chỗ sâu trong đại địa. Trong truyền thuyết, thành Ma tộc có ngàn vạn tu sĩ Ma tộc sinh sống, tất cả đều bị trấn áp mai táng, theo ghi chép của
sách cổ, nếu nơi này còn có Ma tộc, vậy chắc chắn là ma hồn cổ.
Đương nhiên ngoài ma hồn cổ còn có cả sinh linh bị ma táng cùng, rốt cuộc đây là một thế giới, đồng thời cũng tràn ngập nguy hiểm, chúng ta nên cẩn thận.”
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này nơi bọn họ đứng giống như một quảng trưởng đảo ngược.
Phía xa nhìn có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể phân biệt, đi ra quảng trường là đường phố.
Lúc này một tiếng nổ vang lên. Ầm!
Sau đó nghe thấy có người hô: “Nơi này có kết giới, chúng ta bị nhốt bên trong.”
Nghe vậy, lúc này mọi người mới nhớ đến một vấn đề. Đi vào dễ dàng, đi ra ngoài khó khăn, không có đường lui.
Dương Bách Xuyên hỏi Đinh Hòa Bình: “Lão Đinh, chúng ta đi ra ngoài kiểu gì, bên trên đỉnh đầu có đường trở về không?”
Đinh Hòa Bình xấu hổ nói: “Ta quên mất vụ này, nhưng không sao, thành Ma tộc có rất nhiều lối vào, nghe đồn mấy thế lực ngoài thành Tiên Đan đều có thể tự do ra vào, như vậy chắc chắn có đường đi ra khác, đến lúc đó chúng ta có thể đi tìm”
“Được, chúng ta đi qua bên kia xem sao ~”
Dương Bách Xuyên dẫn theo Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình đi về phía những người khác.
Đi đến nơi mới phát hiện mọi người bị nhốt trong một nơi rộng khoảng trăm mét, xung quanh là kết giới vô hình.
“Định đại sư có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hình Uyên Minh lên tiếng.
“Hình như là kết giới Âm Dương ~” Không chờ Đinh Hòa Bình lên tiếng, Bảo. Thuận Quang trả lời vấn đề của Hình Minh Uyên.
“Bảo đại sư có cách phá giải không?” Phương Tĩnh Thiên lên tiếng.
Bảo Thuận Quang là Trận Pháp sư duy nhất trong những người này, lúc này mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Bảo Thuận Quang xấu hổ cười nói: “Khụ khụ ~ thật ra ta cũng chỉ có thể nhìn ra đây là kết giới Âm Dương, không phá được, hơn nữa đây là kết giới thượng cổ, cho dù chúng ta cùng chung sức cũng không phá được.”
Mọi người nghe ông ta nói vậy, lập tức trợn trắng mắt.
Không phá giải được ngươi nói làm gì ~
Đối với Bảo Thuận Quang, bảo ông ta phá giải kết giới nơi này thật sự làm khó ông ta.
Phải biết rằng nơi này là ma thành thượng cổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!