Dương Bách Xuyên bị Ma Thần mang đi, hơn nữa còn ở trong quan tài máu, nơi có thể xem là sân nhà của ý thức Ma Thần, điều này sẽ dẫn tới hệ quả gì?
Nhóm Dương Bách Xuyên trố mắt nhìn nhau, thật sự không biết phải làm thế nào mới đúng.
Tuyết Hương thấy quan tài máu biến mất ngay trước mắt, lập tức ngửa mặt lên trời, thét to một tiếng, sau đó hóa thành bản thể, bay vụt lên cao. Nàng ấy muốn đuổi theo cỗ quan tài kia, đúng hơn là đuổi theo cứu Dương Bách Xuyên, vì nàng ấy không hề muốn Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện. Hiện trứng côn bằng vẫn còn nằm trong tay Dương Bách Xuyên, vì vậy dù thế nào đi nữa Dương Bách Xuyên cũng sẽ bình an vô sự thôi, chắc chắn là vậy. Mặc dù quan tài máu xuyên qua không gian chạy trốn, nhưng nhờ cảm ứng giữa mình với Dương Bách Xuyên, Tuyết Hương có thể xác định được đại khái phương hướng, không cần biết liệu có đuổi kịp, có tìm được người hay không, họ vẫn sẽ đuổi theo.
“Sư mẫu, chờ con với.” Mông Điềm cũng hoàn hồn, vội hóa thành một vệt sáng chạy theo sau Tuyết Hương.
Lúc này chỉ còn lại bốn người Đinh Hòa Bình, Bảo Thuận Quang, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh tròn mắt nhìn nhau.
“Chúng ta cũng đuổi theo đi.” Bảo Thuận Quang là người hầu của Dương Bách Xuyên, nên bây giờ cũng rất sốt ruột.
Nhưng lại bị Đinh Hòa Bình ngăn cản: “Lão Bảo đừng vội, không cần mù quáng đuổi theo, cỗ quan tài máu kia đã xuyên qua không gian, chúng ta không thể nào bắt kịp đâu. Huống hồ chi đã có Tuyết Hương cô nương và Mông Điềm bám theo, tốt nhất ngươi đừng quá hấp tấp, chuyện đã đến nước này, tốt nhất là hãy mau chóng quay về lại Tiên Minh. Thứ nhất là báo cáo lại chuyện của Lạc Dương đại nhân cho tổng bộ, thứ hai chúng ta có thể chia phân chia nhau đi huy động đệ tử của Tiên Minh, lấy Tiên Đan thành làm trung tâm, tản ra tìm kiếm tung tích Đại tông sư, đó mới là kế sách phù hợp nhất hiện tại.”
“Rất đúng, ta đồng ý với kế hoạch này của lão Đinh.” Diêu Bất Ngôn cũng mở miệng nói.
Trong mắt Hình Uyên Minh loé lên tia sáng: “Chuyến này được Dương đạo hữu quan tâm săn sóc nhiều, sau khi trở về, người của điện Ma Đan bọn ta nhất định cũng sẽ góp một phần sức lực tìm kiếm Dương đạo hữu.”
“Vậy xin cảm ơn Hình điện chủ.” Đinh Hòa Bình khách sáo đáp.
Bảo Thuận Quang cũng cảm thấy những lời Đinh Hòa Bình nói rất có gật đầu thúc giục: “Nếu thế chúng ta hãy mau mau quay về Tiên Minh đi.”
Lúc này, trong quan tài máu.
Hai tay Dương Bách Xuyên ôm chặt trứng côn bằng, kéo giãn khoảng cách, giằng co với Lạc Dương, hay đúng hơn là ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương.
“Ha ha, nhãi ranh, thức thời thì mau bó tay chịu trói đi, bản đại thần sẽ cho. ngươi biết thế nào là thống khổ.” Đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Dương nhìn Dương Bách Xuyên chằm chằm, giọng điệu vô cùng ngoan độc.
Còn Dương Bách Xuyên thì sao?
Lúc đối diện với ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương, hắn khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, dù sao kẻ trước mặt hắn đây cũng là một Ma Thần.
Chỉ là sức mạnh có thể thua nhưng khí thế thì không. Vừa nghe ý thức Ma Thần buông lời đe doạ, hắn cả gan hừ nhẹ đáp trả: “Ngươi có bản lĩnh thì cứ việc xông tới, lần này ông đây sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán luôn.”
Hắn biết lý do tên ma đầu không ra tay với mình là vì kiêng dè trứng côn bằng. trong tay hắn, bằng không hẳn đã sớm ra tay chứ không phải đứng đây đe doạ bằng miệng.
Ý thức Ma Thần cay độc đáp: “Chỗ này là địa bàn của Bản đại thần, quyền sinh sát nằm cả trong tay ta, ngươi tưởng chỉ cần có trứng côn bằng trong tay thì bản đại thần sẽ không làm gì được ngươi ư? Nhãi ranh, ngươi dám phá hư chuyện tốt của bản đại thần, thù này không đội trời chung, không giết được ngươi, oán khí trong lòng bản đại thần khó mà tan biến...”
Ý thức Ma Thần còn chưa nói hết câu đã bị Dương Bách Xuyên không chút khách khí cắt ngang: “Nực cười, là ngươi làm hại Lạc Dương trước, ông đây là sư thúc của Lạc Dương, sao có thể trơ mắt nhìn nó bị bắt đi mà không cứu? Không giết ngươi là may cho ngươi lắm rồi, thế mà còn dám đe doạ ngược lại ta, có gan thì nhào lên, còn chiêu gì cứ việc tung hết ra đi, ông đây rất sẵn lòng đón đỡ.”
Họ Dương cầm trứng côn bằng trong tay, lòng chẳng chút sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được gã ma đầu này e ngại mình, đúng hơn là kiêng dè trứng côn bằng trong tay mình. Thế nên nàng ta mới lần lữa không chịu ra tay, trái lại liên tục buông lời đe doạ.
“Nhãi ranh như ngươi thì biết cáo quái gì, cơ thể này vốn là kiếp sau của bản thần, giờ chẳng qua bản đại thần chỉ đang dung hợp một bộ phận của mình thôi, mắc mớ gì tới ngươi? Tóm lại, hôm nay ngươi chết chắc rồi." Ý thức Ma Thần vẫn đứng tại chỗ uy hiếp Dương Bách Xuyên.
Bấy giờ, chim Thần Ma trên vai Dương Bách Xuyên không nhịn nổi nữa, lớn tiếng chửi mắng: “Con gà rù nhà ngươi đừng nghe nàng ta lảm nhảm, trứng côn bằng trong tay ngươi là khắc tinh lớn nhất của tên ma đầu đó, dù đây có là không gian trong quan tài máu, nhưng nàng ta cũng chẳng làm gì được ngươi đâu. Vấn đề là ông đây cứ có cảm giác nếu thằng nhóc nhà ngươi còn tiếp tục nán lại chỗ này nữa thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện thật đó. Rõ ràng tên ma đầu kia đang tìm cách kéo dài thời gian, vậy nên bớt nói nhảm lại, mau mau dùng trứng côn bằng trấn áp nàng ta, chỉ cần trấn áp được ả thì tự khắc sẽ an toàn thôi.”
“Ha ha ha...”
Lần này chim Thần Ma không sử dụng truyền âm để trao đổi nên tất nhiên ý thức Ma Thần cũng có thể nghe thấy.
Nghe xong, nàng ta bỗng cười phá lên, sau đó bật người, biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thế nhưng giọng nói của nàng ta lại vang vọng khắp đại điện: “Thật không ngờ một con chim nhỏ bé mà lại biết nhiều tới như vậy, đúng thế, quả thật bản đại thần rất e ngại trứng côn bằng, và đúng là đang kéo dài thời gian thật, bằng không đã sớm tiêu diệt thằng nhãi nhà ngươi rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!