Liễu Linh Linh do dự giây lát rồi nhoài lên lưng Dương Bách Xuyên. Cô cảm nhận được đôi tay của Dương Bách Xuyên đặt lên chân mình, toàn thân chợt run lên.
Nhưng sau đó tâm trạng bỗng tốt hơn một cách lạ kỳ. Quả thật trước đó ở khu tham quan, vẻ do dự và mâu thuẫn trong mắt Dương Bách Xuyên khiến cô khó chịu trong lòng.
Nhưng bây giờ nằm trên lưng anh, cô lại cảm thấy rất yên tâm. Cũng chỉ có cảm giác an toàn này mới giúp tâm trạng cô chuyển biến tốt hơn.
Có lẽ con gái là thế đấy.
Một giây trước vẫn còn mắt đỏ hoe rơi lệ, một giây sau tâm trạng đã phơi phới.
Dương Bách Xuyên không biết sự thay đổi cảm xúc của Liễu Linh Linh. Sau khi cõng Liễu Linh Linh, trong lòng anh cũng dậy sóng, nhưng chỉ là cảm xúc thoáng qua mà thôi. Bởi vì anh nhìn trời thì thấy sắp mưa to, phải nhanh chóng xuống núi nếu không hai người sẽ ướt như chuột lột.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, cõng một người chưa đầy năm mươi cân như Liễu Linh Linh chẳng nặng chút nào.
Anh chạy băng băng trên bậc thang đường núi như giẫm trên đất bằng, bậc thang đường núi dốc đứng không ảnh hưởng tới anh chút nào.
Liễu Linh Linh cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian nằm sấp trên lưng Dương Bách Xuyên. Bởi vì cô sắp ra nước ngoài du học, không biết mình đi lần này còn có thể gặp lại anh không, cho nên cô muốn ở cùng Dương Bách Xuyên lâu hơn một chút.
Cảm giác của Liễu Linh Linh dành cho Dương Bách Xuyên rất mâu thuẫn, đến chính cô cũng không rõ, không chắc chắn mình có thật sự thích anh hay không.
Nói chung là cô rất thích cảm giác tự nhiên khi ở cạnh Dương Bách Xuyên!
Ở trước mặt Dương Bách Xuyên, cô có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần bắt chước dáng vẻ rụt rè của phái nữ, cực kỳ vui vẻ.
Đột nhiên phải chia ly, thật sự là Liễu Linh Linh hơi luyến tiếc.
Dương Bách Xuyên không có ý định dừng lại, gào to nói với cô: "Đồ thần kinh nhà cậu không nhìn trời xem. Bây giờ mưa nhỏ, nếu không đi nhanh thì lát nữa mưa to chúng ta sẽ ướt như chuột lột."
"Ha ha, có thể ướt trên lưng cậu một lần, bà đây cũng vui lòng." Liễu Linh Linh nói câu này rất nhỏ, chỉ mình cô mới nghe thấy.
Nhưng Dương Bách Xuyên là người tu chân, nghe không sót một chữ.
Lúc này anh gần như có thể xác định Liễu Linh Linh có thiện cảm với mình.
Nhưng anh ngẫm lại gia thế của cô, và bản thân vẫn còn là sinh viên, cho nên anh lựa chọn không nghe thấy, cũng không biết gì hết.
Sau chuyện của Hoàng Lỵ, anh hiểu ra một điều: không tiền không thế thì chẳng ai để mắt đến bạn.
Hiện giờ anh chỉ có một mục tiêu là cố gắng tu luyện, đồng thời dốc sức kiếm tiền, cùng với cậu bạn chí cốt Lưu Tích Kỳ tạo dựng nên một đế quốc thương nghiệp. Đây là mục tiêu ngắn hạn của anh.
Còn tình yêu tình báo thì cứ tránh trước đã.
Dù sao trong tim anh đã có một bóng hình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!