Dương Bách Xuyên nghe thấy băng chủng gì đó, lúc trước anh đã nghe thủ lĩnh nhắc đến nhưng chưa nhìn thấy bao giờ, cho nên tò mò định đi xem.
Nhưng lúc xoay người anh không thể ý dưới chân, suýt thì té ngã vì vấp phải một tảng đá dài màu xám, cơ thể mất thăng bằng. Anh bèn chống lên tảng đá này theo phản xạ.
Điều khiến anh bất ngờ là khi đặt tay lên tảng đá này, anh cảm nhận được bên trong tỏa ra sóng linh khí chập chờn.
Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý, đứng dậy nhìn tảng đá dài này.
Anh không phát hiện thấy mấy tảng đá trước đó có gì bất thường, bây giờ sờ tay lên tảng đá này lại cảm nhận được sóng linh khí mỏng manh.
Anh lập tức dùng sức mạnh linh thức kiểm tra, phát hiện ra trong tảng đá này có chỗ khác biệt.
Trong linh thức của mình, anh nhìn thấy bên trong tảng đá có một viên phỉ thúy to bằng nắm tay trẻ con, hơn nữa còn là màu đen, bên trong tỏa ra linh khí mỏng manh.
Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng.
Anh còn tưởng sức mạnh linh thức không có tác dụng với nguyên thạch, bây giờ mới phát hiện thật ra là bởi vì bên trong mấy tảng đá cắt lúc trước không có phỉ thúy. Trong tảng đá dài này có phỉ thúy nên mới tỏa ra sóng linh khí chập chờn.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Bách Xuyên là: linh thạch.
Nhưng cho dù không dùng linh thức anh cũng nhận thấy viên phỉ thúy bên trong tảng đá này không có linh khí dồi dào như trong linh thạch, chỉ bằng một nửa hoặc hơn một phần ba linh khí trong linh thạch hạ phẩm mà thôi.
"Giống linh thạch bán thành phẩm nhỉ?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng.
Tóm lại là Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của linh thức, cuối cùng anh cũng cảm nhận được một tảng đá có phỉ thúy.
"Tiên sinh sao rồi?" Độc Cô Vô Tình đi đến đỡ anh, cô vẫn quen gọi anh là tiên sinh.
"Hì hì, không sao, tôi ổn đến không thể ổn hơn." Dương Bách Xuyên nhếch môi nở nụ cười. Quả thật anh phát hiện ra phương pháp giám định nguyên thạch tức là đứng ở thế bất bại.
Nếu cắt được nhiều nguyên thạch có phỉ thúy thì ắt sẽ thu hút sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc, tin rằng bọn họ sẽ chủ động tìm anh.
Sau đó anh nói với Nguyễn Hoa: "Cô Nguyễn, đánh dấu tảng đá này cho tôi."
Nói xong anh mặc kệ mọi người, tiếp tục đi qua đi lại giữa các tảng đá.
Trong mắt người khác, lúc này Dương Bách Xuyên giống như bị điên, lúc đi lúc dừng gõ lên những tảng đá mình đi qua, khi thì nhắm mắt, lúc thì trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó đánh dấu mua lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!