Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu: "Tà cổ của lão ma đầu Liên Thành rất lợi hại, đám sâu nhỏ màu đỏ kia có thể bay, bò, dính vào người sẽ chui vào trong thất khiếu, không chế cũng sẽ trọng thương. Cũng may nhà Đoan Mộc có hoa Cổ Tán, cháu mau xịt lên người, sâu bọ sẽ không dám lại gần.”
Ông ấy nói xong lập tức đưa cho anh một bình sứ nhỏ.
Thật ra Dương Bách Xuyên có Chân Hỏa, không sợ mấy con sâu độc này nhưng anh không từ chối ý tốt của Đoan Mộc Hành Thiên, nói cảm ơn rồi mở nắp bình phun lên trên người.
Đúng lúc này, xung quanh bốn người đã rậm rạp sâu độc màu đỏ, những con sâu độc này cách bọn họ ba mét thì dừng lại không tiến lên nữa, chỉ bao vây lại.
Hàng vạn con sâu độc này rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đã khiến da đầu người ta run lên.
Cũng may bốn người bọn họ đều có hoa Cổ Tán trong tay, cũng là cao thủ Ám Kình tầng chín nên không sợ mấy.
Có lẽ đám sâu độc này trí mạng đối với cổ võ giả cấp thấp nhưng lại không có bao nhiêu uy hiếp với cổ võ giả Ám Kình tầng chín. Bởi vì nội lực của mỗi cổ võ giả Ám Kình tầng chín đều rất mạnh mẽ, chỉ cần dựa vào đó đã có thể chống lại.
Mấy con sâu độc này không đến gần chỉ vây quanh bọn họ, rõ ràng đang chờ mệnh lệnh của chủ nhân.
Quả nhiên, ngay sau đó, trên đại thụ mà Đoan Mộc Hành Thiên đang nhìn chằm chằm vào xuất hiện một ông già tóc thắt bím, một đầu tóc bạc nhìn qua còn già hơn cả Đoan Mộc Hành Thiên.
Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, ông già này chính là lão ma đầu Liên Thành Hải Bằng trong miệng của Đoan Mộc Hành Thiên.
“Khặc khặc... Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang chạy hả, tại sao lại không chạy nữa?” Liên Thành Hải Bằng đứng trên cành cây, âm trầm cười nói.
Lồng ngực Đoan Mộc Hành Thiên phập phồng, lau vết máu ở khóe miệng, nội thương nặng thêm, nhìn đối phương nói: "Liên Thành Hải Bằng, e rằng hôm nay sẽ theo ý ông rồi, thế nhưng muốn giết Đoan Mộc Hành Thiên tôi cũng không đơn giản như vậy. n oán giữa tôi và ông không liên quan gì đến đứa trẻ bên cạnh, nếu ông thả nó đi, tôi cho Liên Thành Hải Bằng ông một câu trả lời, thế nào?”
Liên Thành Hải Bằng điên cuồng cười lớn, mười mấy giây sau mới ngừng lại: "Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang cầu xin tôi đấy à?”
Đoan Mộc Hành Thiên gằn giọng: "Liên Thành Hải Bằng, ông..." Trong lòng ông ấy vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống: "Được thôi, tôi cầu xin ông!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!