“Đại trưởng lão, rượu Hầu Nhân thì chỉ có sư phụ ta mới có, toàn bộ thế giới này chỉ có ông ấy mới có, trưởng lão ngài bỏ qua chuyện này cho chúng con đi, chúng con không tìm được mà.”
Độc Cô Hối giải thích với vẻ mặt đau khổ.
“Tôi không quan tâm, cậu giờ phải đi tìm sư phụ Tiểu Văn Tử của cậu, trong nửa canh giờ nếu như ta đây không được uống một giọt rượu Hầu Nhân nào, tôi đánh hai cậu một trận.” Tửu Tiên lão đầu chơi xấu, uy hiếp Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân.
“Đại trưởng lão à, sư phụ của con tắt điện thoại rồi, chúng con làm sao mà đi tìm được đây?” Vương Tông Nhân trợn trắng mắt, rầu rĩ nói.
“Đó là chuyện của các cậu, tôi đây mặc kệ.”
…
Dương Bách Xuyên nghe vậy lắc đầu cười khổ, từ trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra một chai rượu Hầu Nhân, sau đó đi vào đại sảnh.
Thấy Dương Bách Xuyên vừa đến, Tửu Tiên lão đầu liền nổi đóa, định mở miệng mắng Dương Bách Xuyên, lại thấy anh cầm chai rượu Hầu Nhân, một bụng lửa giận của ông ta liền bay biến không còn sót diện, nhanh chóng cướp lấy chai rượu Hầu Nhân trên tay Dương Bách Xuyên rồi ngồi xổm xuống uống sạch.
Vẻ mặt của Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân tràn đầy vẻ đau khổ, bọn họ nhỏ giọng than: “Sư phụ, ông lão này khó hầu hạ quá, từ tối hôm qua ông lão đã ầm ĩ cả đêm, ngày mai sư đệ của con quay trở về, chờ đến lúc đó, ba người chúng con thay phiên nhau trông chừng ông lão được không?”
Dương Bách Xuyên nghe Độc Cô Hối nhắc về sư đệ, anh mới ngây ra một lúc rồi nói: “Sư đệ?”
“Đúng vậy, ở Đại hội Cổ Võ sư phụ nhân ba đồ đệ - Võ Kiếm đó, sư phụ người không già đến mức mà ngay cả đồ đệ của mình cũng quên hay sao? Sau khi chúng con từ Đại hội Cổ Võ trở về, Võ Kiếm sư đệ nói đệ ấy phải trở về tế điện phụng sự cho Đạo Cô, không theo chúng con trở về, vậy nên chúng con thống nhất ngày mai trở về Cố Đô.
Độc Cô Hối giải thích với vẻ mặt cổ quái giải thích.
Dương Bách Xuyên xấu hổ, đúng là ở Đại hội Cổ Võ nhận ba đồ đệ, tiểu đệ Võ Kiếm anh cũng quên mất, nhưng mà cũng khó trách, dù sao từ lúc anh nhận Võ Kiếm đến bây giờ chưa đủ một ngày, hơn nữa sau khi trở về biệt thự, nếu như Độc Cô Hối không nhắc đến, thì đúng là Võ Kiếm đã quên mất.
Trong lòng xấu hổ, nhưng trên mặt anh cũng chẳng thay đổi gì, chỉ ho khan nói: “Chuyện không nên thân như vậy, sao vi sư có thể quên đi được, đi tìm đạo trưởng Phương cho tôi.”
Sư phụ Vân Thiên Tà của anh dù hoàn cảnh nào cũng đều mắng anh, Dương Bách Xuyên kế thừa truyền thống đó, chỉ cần mở miệng thì sẽ mắng hai đệ tử của anh.
Ở trước mặt của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cũng không dám cãi nửa lời, ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng.
Phương Mãnh là đạo sĩ luyện đan, sau khi trở về từ Yên Kinh, ông ta không rời khỏi cửa, cả ngày ở phòng nghiên cứu tri thức và luyện tập luyện đan.
Dương Bách Xuyên trao đổi nhiều kiến thức luyện đan mà ông ta chưa biết, việc này đối với ông ta giống như nhặt được bảo vậy, ông ta chỉ tiếc rằng bản thân không thể hiểu rõ tất cả những tri thức này chỉ trong một ngày, dù sao ông ta cũng không hẳn là người tu chân, xuất phát điểm của ông ta là cổ võ giả, muốn hoàn hảo thì cũng thực sự tốn sức.
Dương Bách Xuyên khi tìm đến Phương Mãnh cùng vì chuyện luyện đan, ở Đại hội võ cổ, các đại gia tộc cùng với Côn Luân Thanh Thành đều đặt hàng trước đan Bồi Nguyên, còn có Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ cũng có dự định như vậy, tuy nhiên hai người đều bị giết chết, giống như tinh thạch đen.
Tiền đặt cọc của mọi người đều đã thu, cộng lại cũng có bảy tám gia tộc khác đứng lên luyện chế đan Bồi Nguyên, việc này đối với Dương Bách Xuyên là một vốn làm ăn lớn, anh cũng không có so nhiều thời gian đi luyện đan dược, mà Phương Mãnh là người mà anh muốn chú trọng bồi dưỡng thành luyện đa sư cho Vân Môn, vậy nên nhiệm vụ luyện đan Bồi Nguyên lần này sẽ giao cho ông ta làm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!