Cố Thanh Uyên lau nước mắt trên mặt, cố gắng nói: “Anh đừng có chiều hư con bé”.
Dạ Minh cười khẽ không nói, cho dù con gái anh nói muốn hái sao trên trời thì anh cũng sẽ hái sao xuống tặng cho con gái của mình, con gái của Dạ Minh anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô bé cả đời, khiến cô bé trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Một nhà ba người dần dần đi xa trước con mắt choáng váng kinh ngạc của mọi người.
“Chủ, chủ nhiệm, chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy sao? Cô bé đó còn cần phải phẫu thuật nữa không? Bố mẹ này quá vô trách nhiệm, nếu không phẫu thuật thì cô bé sẽ không thể sống được quá ba ngày”, một y tá nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi rồi quay lại hỏi.
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng đi!”, nữ bác sĩ lập tức quát lớn.
Trong đám người chỉ có cô ta biết Dạ Minh đáng sợ như thế nào, anh là Quốc Y, cách làm sao có thể giống người thường chứ?
Chỉ cần người ta còn một hơi thở thì chắc chắn có thể cứu được, chính là cải tử hoàn sinh.
Nếu như chọc giận đến vị Quốc Y này, thì đừng nói là một chủ nhiệm nho nhỏ như cô ta, cho dù là viện trưởng thì cũng phải quỳ xuống xin lỗi.
Dạ Minh vốn muốn đưa con gái đến ăn ở một nhà hàng tốt hơn, nơi có bán đủ mọi loại sơn hào hải vị ở Kinh Hải.
Nhưng con gái anh nhất quyết muốn đến KFC ăn.
Dạ Minh xưa nay chưa bao giờ để ý nhiều tới đồ ăn, các tướng sĩ trong điện cũng đều như vậy.
Bọn họ cũng không hề để ý đến quyền lợi của mình.
Đầu bếp trong Tru Thần Điện đều có cấp bậc Chiến Tôn, dùng chân khí tạo ra món ăn, không chỉ có hương vị tuyệt vời mà còn có thể bổ huyết bổ khí, hoàn toàn không phải là thứ mà những nhà hàng bên ngoài có thể so sánh được.
Dạ Minh tùy ý gọi một ít hamburger, cánh gà và khoai tây chiên.
Đồ ăn vừa được bưng lên bàn, Tâm Ngữ liền cầm một chiếc hamburger lên, rút miếng thịt bò bên trong ra rồi đưa cho Dạ Minh.
“Bố ơi, bố ăn thịt đi, bố đã truyền cho Tâm Ngữ nhiều máu như vậy, phải ăn thịt thì mới có thể bổ máu được”, Tâm Ngữ nói xong, liền cầm bánh mì trong tay vui vẻ cắn một miếng, gương mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Dạ Minh nhìn miếng thịt trong tay mà lòng lại đau xót, con gái của anh càng hiểu chuyện thì anh càng cảm thấy áy náy.
Trong bữa ăn này, con gái không ăn một miếng thịt nào, toàn bộ đều đưa hết cho Dạ Minh.
Ăn tối xong, mẹ con Cố Thanh Uyên dẫn Dạ Minh về nhà.
Nơi bọn họ sống là một khu phố cũ nát, nước thải chảy khắp nơi, rác thải chất đống bốc lên mùi hôi thối khó chịu.
Đi qua bảy tám khúc quanh, Cố Thanh Uyên dừng lại trước cánh cửa của một căn nhà bán hầm, lấy chìa khóa mở cửa.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi mốc nồng nặc, gián và ve bò khắp nơi trong nhà.
Toàn bộ căn phòng chỉ rộng hơn 20 mét vuông, chỉ có một cửa sổ, phần lớn nằm dưới lòng đất.
Dạ Minh không khỏi cau mày, nhưng mẹ con Cố Thanh Uyên lại không có phản ứng gì, hai người thuần thục nhặt dụng cụ ở cửa đuổi côn trùng đi.
Điều đáng sợ nhất chính là trên bức tường phía trên bếp lò đang có một con rắn hoa dài ba tấc đang cuộn tròn, trừng mắt nhìn hai mẹ con, há mồm phun lưỡi.
Nếu là một người phụ nữ bình thường nhìn thấy cảnh này thì chỉ sợ sẽ la hét hoảng sợ như mất trí, nhưng hai cô gái một lớn một nhỏ trước mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, hiển nhiên đây không phải là lần đầu bọn họ nhìn thấy cảnh này. Thậm chí Tâm Ngữ còn dũng cảm quơ quơ cây chổi trong tay.
“Bố, mau vào đi. Tâm Ngữ muốn ôm bố đi ngủ”, khi đã đuổi hết côn trùng đi, Tâm Ngữ mới nắm tay Dạ Minh kéo đi vào.
Nằm trên giường, cảm thấy chăn ga gối đệm phía dưới có chút ẩm ướt, trong lòng Dạ Minh như rỉ máu.
Tâm Ngữ nép vào lòng Dạ Minh, không ngừng quấy rầy bố, muốn bố kể chuyện cho mình nghe.
Dạ Minh chọn lọc những chuyện thú vị trong vài năm qua để kể lại cho con gái mình nghe một cách rất cảm xúc.
Chẳng bao lâu, Tâm Ngữ nở nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, Dạ Minh nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, đắp chăn cho cô bé rồi bước ra ngoài.
Ngoài cửa, Cố Thanh Uyên đang khe khẽ nức nở, nhìn thấy Dạ Minh đến gần, cô vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt.
Dạ Minh vẫn im lặng, ôm nhẹ cô từ phía sau rồi nói: “Thanh Uyên, mấy năm nay hai mẹ con cô đã phải chịu khổ rồi”.
Cảm nhận được nhiệt độ phía sau, Cố Thanh Uyên rùng mình, nhưng không giãy dụa.
Cô hận Dạ Minh đã bảy năm, nhưng lúc này cô lại không nảy sinh bất kỳ hận thù nào.
“Anh không nên quay lại đây, anh cũng biết nhà họ Cố sẽ không buông tha cho anh”, giọng nói của Cố Thanh Uyên tràn đầy lo lắng.
Dạ Minh vẫn im lặng, nhưng đôi tay anh càng ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn trong lòng hơn.
Đời này anh đã có hai mẹ con cô, anh còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Hồi lâu, Dạ Minh nhẹ nhàng nói: “Không sao, nhà họ Cố đã không còn nữa rồi”.
“Cái gì?”, Cố Thanh Uyên chật vật xoay người, kinh ngạc nhìn Dạ Minh: “Nhà họ Cố không còn nữa? Sao có thể như vậy?”
Cô lớn lên ở nhà họ Cố, tất nhiên nhận thức được thực lực của nhà họ Cố, nếu như không có năng lực nhất định thì muốn tiêu diệt nhà họ Cố gần như là điều không thể, đặc biệt là ông nội cô, một võ giả cao thủ.
Trước kia có bao nhiêu người tìm đến nhà họ Cố gây hấn nhưng đều bị ông nội giải quyết dễ dàng, sao nhà họ Cố có thể diệt vong được?
“Đúng vậy, Cố gia đã không còn, ta không cần, ta cũng sẽ không rời đi.” Dạ Minh nặng nề gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!