Dạ Minh kinh ngạc.
Từ trong phòng, bố mẹ Cố Thanh Uyên bước ra với vẻ mặt u ám.
Bố của Cố Thanh Uyên không màng ai phân trần gì, thẳng thừng bước tới tát cho Dạ Minh một cái.
Cảnh tượng này vừa hay bị Thịnh Hổ đang quay trở lại, nhìn thấy.
“Chết tiệt!”
Thịnh Hổ lập tức nổi giận, vung một nắm đấm thật mạnh như bao cát to, xông vọt tới.
Dám động vào Điện chủ, ông đây giết chết cả nhà mày!!
“Trung Nguyên, vả mồm!”, Dạ Minh lạnh lùng quát một tiếng.
Lữ Trung Nguyên ngay lập tức đứng chắn ngang trước mặt Thịnh Hổ, đưa tay ra tát một cái thật mạnh vào miệng anh ta.
“Anh! Đồ ngốc họ Lữ kia, sao anh lại đánh tôi?”, Thịnh Hổ bị choáng váng bởi đòn đánh bất ngờ kia.
Lữ Trung Nguyên khẽ thì thầm vào Thịnh Hổ mấy câu, anh ta lập tức cứng đờ người.
Thì ra là bố mẹ vợ của Điện chủ, ây da, đúng là hồ đồ quát
Lữ Trung Nguyên thầm cười trong lòng, anh chỉ là bị tát vào miệng một cái, còn nhẹ chán so với hình phạt của tôi mấy hôm trước.
“Anh vừa nói gì thế?”. Trong giọng nói trầm thấp của Dạ Minh lộ rõ sự tức giận.
Bố mẹ của Cố Thanh Uyên đều ở đây, anh với tư cách là một Điện chủ còn hành động cẩn thận, không có chút lỗ mãng nào, vậy mà anh ta lại ở đây hùng hổ chửi bới.
“Tôi, tôi, tôi khát!”, Thịnh Hổ hét lên một tiếng thật to.
Dạ Minh tiện tay xách một bình nước tinh khiết bên cạnh: “Khát thì uống đi, uống hết cho tôi!”
“Vâng!”
Thịnh Hổ đỡ lấy bình nước bằng cả hai tay, ngẩng đầu lên, uống 'ừng ực' từng ngụm một cách mạnh mẽ.
Nhìn thấy bộ dạng của Thịnh Hổ, Lữ Trung Nguyên cố nhịn cười, thầm nghĩ: Cũng chỉ có Hổ mới nghĩ ra cách này để che giấu...
Chẳng mấy chốc, một bình nước đã bị Thịnh Hổ dốc ngược, uống cạn sạch.
Cơn nấc cụt còn chưa kết thúc, Thịnh Hổ đã vội vàng lấy tay bịt chặt miệng, suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.
“Còn khát không?”, Dạ Minh hỏi.
Thịnh Hổ lắc đầu lia lịa, số nước trong bụng anh ta ít nhất cũng bằng lượng nước cả tuần.
“Ra ngoài!”
Nhờ sự dìu đỡ của Lữ Trung Nguyên, Thịnh Hổ từng bước từng bước được dìu ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên âm thanh giống như tiếng trẻ con nôn.
“Sao thế? Cậu Dạ, mấy năm không gặp, bên trái một người bạn, bên phải một người bạn, cậu đã gia nhập. bang phái xã hội đen rồi à?”, Cố Hải lạnh lùng chế nhạo.
Sự bất hạnh mà gia đình họ gặp phải đều là phước mà người trước mặt ban tặng, bọn họ đối với Dạ Minh chỉ có mối hận thù thấu xương.
“Đó chính là người hôm trước giơ dao lên định chém tôi ở bệnh viện!”, Vương Tuệ Chỉ vội vàng bổ sung thêm.
“Chú Cố, dì Vương, hai người hiểu lâm rồi”. Dạ Minh đang định giải thích thì bị Cố Hải giơ tay ra cắt ngang.
“Tôi không quan tâm thế Câu là xã hội đen hay xã hội trắng, tránh xa con gái của tôi ra, bảy năm nay cậu biệt vô âm tín, thế cũng tốt, sau này cũng cứ tiếp tục như vậy đi”.
Dạ Minh không nói nên lời.
Lúc này, Cố Thanh Uyên đi tới bên cạnh Dạ Minh nói: “Bố, mẹ, Dạ Minh không phải người như bố mẹ nghĩ, anh ấy đã giúp con mấy lần, hơn nữa cũng là anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Ngữ”.
“Bố nói con nghe, sao con ngốc thế!”. Gương mặt Cố H ên lên vẻ bất lực, hận mình đã không dạy dỗ con gái khôn ngoan hơn: “Con quên rằng năm đó Dạ Minh ức hiếp con thế nào rồi sao? Thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc, nó còn có thể làm, vậy thì còn gì nó không thể làm nữa chứ?”
“Bố, chuyện chuốc thuốc là do người khác hại anh ấy”. Cố Thanh Uyên vội vàng giải thích.
“Mẹ nói này Thanh Uyên, con lại bị thằng nhãi này cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi à, làm sao cứ phải lên tiếng nói đỡ cho nó thế, đúng là ăn cây táo rào cây sung mà!”, Vương Tuệ Chỉ không nghe được nữa, chỉ vào mũi con gái mình trách móc. .
“Con...
Cố Thanh Uyên một mình sau đấu lại hai cái miệng, huống chỉ đối phương lại là bố mẹ cô, hai mắt cô đỏ hoe đầy tủi hờn, nước mắt chảy dài trên má.
“Bà ngoại, ông ngoại, con không cho phép ông bà ức hiếp bố mẹt”
Một câu nói của Tâm Ngữ bỗng khiến mọi người giật mình thức tỉnh, đứa trẻ vẫn còn ở đây ư?
“Tâm Ngữ ngoan, sao ông bà ngoại có thể bắt nạt mẹ con chứ, ông bà đang nói chuyện nhà người khác, ồ đúng rồi, không phải Tâm Ngữ vẫn luôn muốn chơi con ngựa gỗ ở ngoài đầu phố sao? Nào, đi, bà ngoại dẫn con đi chơi”, Vương Tuệ Chỉ vừa nói vừa nắm tay Tâm Ngữ bước ra khỏi cửa.
'Tâm Ngữ thật sự rất muốn chơi, nhưng lòng vẫn có chút lo lắng, cô bé hét lớn với ông ngoại đang ở trong nhà: “Ông ngoại, ông đừng bắt nạt bố mẹ con”.
Cố Hải cười một tiếng với Tâm Ngữ: “Yên tâm, không có chuyện đó đâu”.
Lúc này Tâm Ngữ yên tâm, nhảy chân sáo theo bà ngoại ra ngoài đầu phố.
Đợi Tâm Ngữ đi xa một chút, sắc mặt Cố Hải lại đột nhiên trầm xuống, nói: “Tôi vẫn nói như vậy, tránh xa con gái tôi ra”.
“Chú Cố, tuy rằng cháu chưa kết hôn với Thanh Uyên nhưng dù sao cháu cũng là bố ruột của Tâm Ngữ”. Dạ Minh cố gắng thuyết phục.
“Cậu cũng biết cậu và Thanh Uyên chưa kết hôn, vậy tại sao cậu lại bỏ thuốc nó!”
“Cháu...”
Cố Hải lại đưa tay ngăn cản, nói: “Cậu là bố ruột của 'Tâm Ngữ, chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng tại sao. lại chơi trò biến mất? Cậu sợ phải chịu trách nhiệm đến vậy sao? Đi một cái là đi liền bảy năm. Nếu như lúc đó cậu chịu trách nhiệm chuyện này, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bây giờ, lão già tôi kiên quyết không
Dạ Minh im lặng.
Anh cũng hận chính mình, hận bản thân không phát hiện ra mình có con gái là Tâm Ngữ sớm hơn, nếu như anh biết mình có con gái, đừng nói là bị nhà họ Cố truy sát, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng nhất định quay lại.
“Lời tôi cũng nói xong rồi, tôi nghĩ cậu cũng không còn gì để nói nữa. Thanh Uyên, con cũng đã làm mẹ rồi, chuyện này con có thể tự mình xử lý. Hôm nay bố mẹ sẽ đưa Tâm Ngữ về nhà trước, con xử lý chuyện của con cho xong đi”. Cố Hải nói sau, thì thở dài một tiếng rồi chắp tay bước ra ngoài.
Hai người còn lại nhất thời im lặng không biết nói gì.
Cố Thanh Uyên nhẹ nhàng nói: “Dạ Minh, những gì bố mẹ tôi nói, anh đừng để trong lòng. Mấy năm nay họ cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Đồng lương ít ỏi mỗi tháng của hai người họ, cũng không dám ăn không dám mặc. Toàn bộ đều để cho Tâm Ngữ đi chữa bệnh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!