HAMIstore.
=*=*=*=*=
Hạ Thụy Trạch cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng làm ra mấy thủ thế, trải qua một phen câu thông đầy gian nan, hai người rốt cuộc cũng đạt chung nhận thức, Hạ Thụy Trạch không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nam tây trang đề nghị muốn hợp tác với Hạ Thụy Trạch giết chết Man tộc.
Tính toán, nam tây trang có thể đồng thời đối phó với ba tên Man tộc, nhưng trên thực tế bị dẫn tới cũng chưa chắc chỉ có ba tên, nếu hai người liên thủ, hiệu suất chiến đấu nhất định sẽ được nâng cao.
Đối với đề nghị này Hạ Thụy Trạch đương nhiên không chút ý kiến, vị đại lão này dám đánh cận chiến với Man tộc, cậu bất quả chỉ giúp chia sẻ một chút áp lức, còn cọ được thêm chiến tích, so với việc bản thân đơn đả độc đấu càng thêm an toàn.
Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Hai người sau khi đạt chung nhận thức, nam tây trang dùng nhánh cây dính máu viết lên tường tên của mình, ba chữ "Trình Hoài Tiềm" mạnh mẽ hữu lực, sắc bén tiêu sái, chỉ là màu sắc có chút quỷ dị.
Trình Hoài Tiềm phất phất tay đối với Hạ Thụy Trạch, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, cái này miễn cưỡng xem như bổ sung lại phần tự giới thiệu trước đó từng bị đánh gãy đi.
Hạ Thụy Trạch thấy Trình Hoài Tiềm sau khi viết xong tên liền nhìn về phía mình, cậu vội vàng nhìn qua hai bên, những không có cách nào để giới thiệu tên mình, có hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
Lại thấy Trình Hoài Tiềm đột nhiên không tiếng động cười ha hả, lập tức nhận ra đối phương đang đùa giỡn mình, Hạ Thụy Trạch không khỏi bật cười theo.
Đây là nụ cười đầu tiên của cậu sau khi bị ném vào cái thế giới quỷ dị này, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc có thể thoáng thả lỏng một chút.
Vui đùa qua đi, Trình Hoài Tiềm tự động chỉnh lý lại một phen, rời khỏi viện nhỏ.
Gọi là chỉnh lý, kỳ thật chính là đem áo sơ mi đã nhuộm đỏ máu tươi trên người vuốt thẳng lại, sửa sang kiểu tóc đã sớm rối loạn, nhìn ra được vị này bình thường rất chú trọng hình tượng.
Hạ Thụy Trạch từ trên cao nhìn xuống, giúp Trình Hoài Tiềm quan sát tình huống xung quanh.
Trình Hoài Tiềm cảm nhận được chỗ tốt của việc có người hỗ trợ, chỉ cần nằm trong phạm vi quan sát của Hạ Thụy Trạch, mỗi lần trước khi đến ngã rẽ, cậu đều có thể ra hiệu cho anh biết bên đó có Man tộc hay không, có tất cả bao nhiêu tên.
Dưới tình huống phối hợp ăn ý, Trình Hoài Tiềm thành công "câu" được năm tên Man tộc.
Muốn đám người này mắc câu kỳ thực rất dễ ràng, Trình Hoài Tiềm chỉ cần đứng trước mục tiêu triển lãm cho chúng thấy vết máu trên người cùng đại đao trong tay, sau đó làm ra bộ dạng khủng hoảng chạy trốn là được.
Trình Hoài Tiềm phát hiện, phía trên binh sĩ Man tộc bình thường sẽ có một tiểu đầu mục, một tiểu đầu mục như vậy sẽ mang theo bốn binh sĩ, cho nên tình huống thường thấy chính là năm tên Man tộc tụ tập với nhau.
Trước đó một mình anh đối đầu cùng một tiểu đội Man tộc quả thật không nắm chắc, nếu không cẩn thận bị theo dõi khẳng định phải trả đại giới, hiện tại có người hỗ trợ, trong lòng cũng nắm chắc hơn nhiều.
Trình Hoài Tiềm dẫn tiểu đội Man tộc vào trong sân, tên Man tộc đầu tiên vừa bước vào, đột nhiên sau lưng trúng phải mũi tên, động tác công kích ngừng lại, bị Trình Hoài Tiềm chớp thời cơ nhẹ nhàng xử lý, mất một địch nhân, áp lưc của Trình Hoài Tiềm cũng giảm bớt không ít.
Bên khác, Hạ Thụy Trạch dùng nỏ tiễn càng thêm thuần thục, độ chuẩn xác cũng cao hơn, đã có kinh nghiệm chiến đấu trước đó, hai người phối hợp càng ăn ý.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm xử lý đám người này còn nhẹ nhàng hơn những tên trước đó, hai tên Man tộc cuối cùng bị Triệu Hoài Tiềm đánh gục trên mặt đất, thuận tiện cho Hạ Thụy Trạch ngắm bắn thu lấy chiến tích, trong đó còn bao gồm cả tên tiểu đầu mục kia.
Hạ Thụy Trạch nhìn thấy trên người tiểu đầu mục hiện ra một rương sắt màu trắng, mà một tên Man tộc khác do Trình Hoài Tiềm giải quyết cũng hiện ra một rương gỗ màu nâu.
Cậu lúc này mới nhận ra, sau khi bảo rương xuất hiện bọn họ đều có thể nhìn thấy, trước đó Trình Hoài Tiềm một chút cũng không thèm để ý đến bảo rương trên người tên Man tộc do Hạ Thụy Trạch giết chết, hiện tại lại vui vẻ chạy đến chỗ bảo rương của mình, còn của Hạ Thụy Trạch cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Hạ Thụy Trạch nhìn về phía đồng hồ trên tay, bảo rương trước đó đã tự động tiến vào không gian của cậu:
[ Mở ra bảo rương bằng gỗ: đạt đươc ba cuộn băng vải ]
Nhận được băng vải vào giai đoạn này đúng là khen thưởng không tồi, Hạ Thụy Trạch rất vừa lòng
Hạ Thụy Trạch nhìn về phía Trình Hoài Tiềm, phát hiện hắn tựa hồ từ trong rương gỗ mở ra đươc một kiện...quần áo?
Trình Hoài Tiềm lại rất vừa lòng, cởi áo sơ mi đã sớm nhuộm đỏ máu tươi ra, còn dùng một chỗ miễn cưỡng nhìn sạch sẽ xoa xoa vết máu trên người, chuẩn bị thay quần áo mới.
Lúc này Hạ Thụy Trạch mới nhìn thấy vết thương trên người Trình Hoài Tiềm, miệng vết thương dữ tợn được băng bó đơn giản thô bạo bằng lớp áo lót trong của tây trang, còn đang không ngừng chảy máu.
Hạ Thụy Trạch cả kinh, trước đó cậu vẫn luôn cho rằng máu trên người Trình Hoài Tiềm là của đám Man tộc, chủ yếu là do biểu hiện của Trình Hoài Tiềm nhìn quá bình thường, từ thần thái động tác căn bản không nhìn ra anh bị thương, nếu không phải lần này lộ ra, Hạ Thụy Trạch hoàn toàn không biết đồng đội của mình vẫn luôn mang theo vết thương tác chiến.
Hạ Thụy Trạch lập tức nóng nảy, khoa tay múa chân ra hiệu về phía Trình Hoài Tiềm, muốn anh dùng băng vải quấn vết thương, kết quả Trình Hoài Tiềm đầy mặt mờ mịt, anh chỉ chỉ trên người mình, không phải đã dùng áo lót tây trang băng bó lại rồi sao?
Hạ Thụy Trạch sửng sốt, lập tức minh bạch.
Cậu lùi về phía sau, từ trong đống đồ lấy ra một mảnh bố, cuốn hai cuộn băng vải vào trong, nghĩ nghĩ lại dùng bút tùy thân trên người viết tên mình ở phía ngoài, cậu vẫn chưa tự giới thiệu lại đâu, có chút không lễ phép a.
Quấn chắc vải bố, Hạ Thụy Trạch ghé vào bên cạnh lỗ thông gió quan sát tình hình, sau khi xác định xung quanh không có tên Man tộc nào, lập tức ném nó vào trong sân viện của Trình Hoài Tiềm.
Vốn đang dựa vào cối xay bằng đá nghỉ ngơi, Trình Hoài Tiềm thấy vậy liền nhặt bao bố lên, nhìn thấy ba chữ "Hạ Thụy Trạch" lập tức ngẩng đầu lên cười cười với cậu.
Sau đó anh thấy được 2 cuộn băng vải bên trong, vừa cầm lấy đồng hồ trên cổ tay đã truyền đến rung động nhỏ, một tin tức hiện ra:
[ Băng Vải: dùng cho ngoại thương bình thường, cầm máu giảm đau, có chút tác dụng giúp miệng vết thương khôi phục ]
Trình Hoài Tiềm lập tức ý thức được, cái này không phải Hạ Thụy Trạch mang theo, mà là từ bảo rương rớt ra.
Loại băng vải thế này trong bình thường rất phổ thông, nhưng tại thời điểm này chính là vật tư vô cùng trọng yếu, Hạ Thụy Trạch nguyện ý đưa cho anh dùng, thật đúng là nằm ngoài dự liệu, trong lòng vừa động, lập tức hướng về phía Hạ Thụy Trạch ôm quyền bày tỏ lòng biết ơn.
Hạ Thụy Trạch nhìn thấy động tác này thì bị chọc cười, ấn tượng đầu tiên về Trình Hoài Tiềm chính là một tinh anh ưu nhã quý khí, sau nhìn thấy anh bưu hãn đối chiến với Man tộc, hiện tại lại làm ra động tác ôm quyền, lập tức có vẻ vô cùng gần gũi.
Trình Hoài Tiềm cởi băng vải tự chế trên người ra, thay bằng băng vải của bảo rương, sau đó mặc vào quần áo mới, lập tức khôi phục vẻ ưu nhã ban đầu.
Trước đó còn cảm thấy bảo rương mở ra một kiện quần áo thật phù hợp yêu cầu của anh, hiện tại cùng Hạ Thụy Trạch so sáng, mới phát hiện cậu mở ra bảo rương càng hữu dụng hơn của mình.
Trình Hoài Tiềm trong lòng đang cảm khái hoàn toàn không biết, thứ càng làm cho anh hâm mộ còn ở phía sau.