Chương 11
Tần Hoài An tới thẳng phòng bệnh của bà nhưng lại không thấy bà đâu.
“Cô Tần, không phải mọi người cho bệnh nhân Tần Thanh Giang chuyển viện sao, cô là người nhà của bà ấy sao lại không biết được chứ?”
Nghe thấy y tá nói vậy, Tần Hoài An khẽ chau mày: “Chuyển viện khi nào vậy?”
“Buổi sáng hôm nay đó”. Trong lòng Tần Hoài An đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, là Chu Vân Nguyệt Vs Chung Nhật Tâm! Bệnh tình của bà mỗi khi di chuyển đều phải thật cẩn thận chứ nói gì đến xuất viện! Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy chứ? Tần Hoài An nói một câu cảm ơn với ý ta sau đó vội vàng rời đi. Cô gọi điện thoại cho Chu Vân Nguyệt: “Bà đang ở đâu?”
Bên kia đầu dây điện thoại, Chu Vân Nguyệt không chút che giấu nói với giọng đắc ý: “Ôi, đúng là cô cháu gái hiếu thuận, đã tới bệnh viện rồi sao?” .
Sau đó lại lạnh lùng nói tiếp: “Tần Hoài An, nếu cô muốn gặp bà mình thì ngoan ngoãn mang tiền tới đây. Cô cũng đã vào cửa nhà họ Chử rồi, muốn tiền không phải quá dễ sao?” Nhớ cho kỹ, mười lăm tỷ, thiếu một đồng cũng không được!”
“Bà!”. Không đợi Tần Hoài An nói xong, Chu Vân Nguyệt đã tắt điện thoại. Tần Hoài An tức giận nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới an nguy của bà chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Bệnh tình của bà rất phức tạp, cho dù bố mẹ nuôi có tính cho bà chuyển viện thì cũng không dám chuyển tới nơi quá xa, nhất định vẫn phải ở Hải Lam.
Cuối cùng, Tần Hoài An cũng hạ quyết tâm, bước nhanh về phía thang máy. Hai bóng người đi ở phía trước cô.
“Vệ Nam, ngày mai cậu tới lấy bệnh án của bà, xem qua một lượt, nếu như không có vấn đề gì thì hẵng đưa cho bà”
“Vâng, anh Chử”. Giọng nói quen thuộc lọt vào tại Tần Hoài An, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn bóng dáng ở cách đó không xa, đặc biệt là cái người đứng ở phía trước, trông vô cùng cao ráng, hai chân thon dài thẳng tắp, cả người toát ra một khí chất mạnh mẽ.
Chử Chân Phong? Tần Hoài An ngẩn ra. Không thể để anh phát hiện ra mình được. Cô quay đầu đi về phía ngược lại. Nhưng không ngờ lại đụng phải một người.
“Ui da!”
Đường Ái Linh đi giày cao gót bị đâm vào khiến đứng không vững, liếc mắt thấy đối phương mặc đồ của nhân viên vệ sinh, tức giận mắng: “Không có mắt à!”.
“Ngại quá, thật sự xin lỗi” Tần Hoài An không muốn khiến xung quanh chú ý, nhỏ xong xin lỗi sau đó cắm đầu cắm cổ đi.
“Đứng lại.”
Cánh tay bị túm chặt, Đường Ái Linh kiêu căng ngạo mạn nói: “Đụng phải người ra mà xin lỗi một câu là đi được ngay à, có biết tôi là ai không?”
Tần Hoài An thấy Chử Chân Phong và Vệ Nam đã vào thang máy, cửa thang máy cũng sắp đóng lại.
Trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, lạnh giọng nói: “Sao tôi có thể không biết cô được chứ, kẻ quyến rũ bạn trai của người khác, Đường, Ái, Linh!”
“Cô là Tần Hoài An!”.
Đường Ái Linh kinh ngạc, sau đó trầm mặt, thẹn quá hóa giận cảnh cáo: “Cô đừng có mà ăn. nói linh tinh!”.
Bởi vì lời của Tần Hoài An đã khiến rất nhiều người nhìn về phía này với ánh mắt kỳ lạ. Tần Hoài An hất tay cô ta ra, không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta.
“Ái Linh, em ở đây làm gì thế?” Giọng nói quen thuộc vang lên, cô đang chuẩn bị rời đi lại dừng bước chân lại. Ngước mắt nhìn Lâm Bình Nguyên toàn thân mặc đồ trắng, đi tới trước mặt Đường Ái Linh. Đúng lúc anh ta cũng nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lâm Bình Nguyên liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt kỳ quái: “Tần Hoài An, cô đang.”
Đường Ái Linh lấy lại tinh thần, nói với giọng châm chọc và đầy khinh miệt: “Bình Nguyên, không phải anh nói bạn gái cũ của anh là con quỷ nghèo sao, thường làm mấy công việc vớ vẩn sao. Nhìn cô ta ăn mặc như vậy, e là đang làm nhân viên vệ sinh của bệnh viện rồi” .
Lâm Bình Nguyên lập tức nhíu mày, trách mắng Tần Hoài An: “Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên của một trường nổi tiếng, làm mấy việc như thế này không thấy mất mặt sao? Còn không mau về di!”
Tần Hoài An nghe vậy không khỏi cười lạnh.
Cô đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa dối trá của Lâm Bình Nguyên từ lâu đương nhiên sẽ không cho là anh ta có lòng tốt quan tâm tới mình.
Thứ anh ta để ý chẳng qua là thể diện của chính bản thân mình.
“Liên quan quái gì tới anh”. Đối với thứ đàn ông cặn bã này, Tần Hoài An không chút khách khí. Nói xong mấy chữ này, cô lập tức rời đi. Thế nhưng Đường Ái Linh vẫn không muốn để cô đi.
Cô ta duỗi tay chặn lại trước mặt Tần Hoài An, vênh váo tự đắc nói: “Cô làm một ngày được bao nhiêu tiền thế? Một trăm nghìn hay là ba trăm nghìn? Hay là thế này đi, tôi cho cô sáu trăm nghìn, đúng lúc giày tôi đang bẩn, cô giúp tôi lau cho sạch đi”.
“Ái Linh, như vậy không hay đâu” Lâm Bình Nguyên thấy người xung quanh đứng nhìn ngày càng nhiều, nhẹ giọng nhắc nhở.
Điều Ái Linh trừng mắt liếc anh ta một cái: “Sao hả? Thấy thương xót bạn gái cũ à? Hôm nay cô ta không lau sạch giày cho em thì đừng có mà mong rời đi dễ dàng!”
Lâm Bình Nguyên biết tính khí cô ta không dễ dàng khuyên bảo được, chỉ đành chuyển hướng tới phía Tần Hoài An: “Cô giúp Ái Linh lau giày đi, coi như là nhận lỗi vì cái tát ngày hôm đó, chuyện này coi như xong”
Tần Hoài An lạnh lùng nheo mắt lại. Nhận lỗi với cô ta?
Cô nói đầy ẩn ý: “Cái tát hôm đó đánh không hề nhẹ, nếu chỉ lau giày, e là không đủ thành ý cho lắm.
Nghe vậy, Đường Ái Linh hát cằm, vẻ mặt khinh miệt nói: “Nếu như cô muốn dùng miệng liếm cho sạch thì tôi cũng không ngại đầu!”
Đôi mắt Tần Hoài An âm trầm.
Giây tiếp theo, Đường Ái Linh hét lên một tiếng hét chói tai: “A…”
Tần Hoài An đạp một chân lên giày cô ta, mạnh mẽ nghiến, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Đây là thành ý của tôi!”
Đường Ái Linh đau đến nhăn nhó mặt mày.
Giày cao gót của cô ta vốn dĩ đã mòng, Tần Hoài An còn giẫm rất mạnh, đầu ngón chân như bị giẫm nát đến nơi!
“Tần Hoài An, cô dừng tay lại ngay!” Lâm Bình Nguyên thấy thế mạnh mẽ giơ tay kéo Tần Hoài An ra.
Đường Ái Linh vừa được giải thoát lập tức nhảy một chân lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Hoài An nói: “Con đĩ kia! Tao sẽ không tha cho mày!”
“Cô có giỏi thì cứ thử xem!” Tần Hoài An không chút sợ hãi.
“Đủ rồi!” Lâm Bình Nguyên quát.
Anh ta hất tay Tần Hoài An ra, khuôn mặt tràn đầy oán trách: “Tần Hoài An, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, mong cô đừng có trút giận lên người Đường Ái Linh!”
Tần Hoài An có chút bất ngờ, lập tức phản ứng lại.
“Lâm Bình Nguyên, anh cho rằng tôi làm vậy là vì anh sao?”
Nhìn gương mặt này của Lâm Bình Nguyên, Tần Hoài An không chút che giấu sự chán ghét của mình: “Anh bây giờ, tôi nhìn một chút đã thấy buồn nôn rồi! Chẳng qua là vì để đảm bảo anh sẽ trả lại tôi tiền nên tôi phải cố chịu đựng sự ghê tởm mà nhìn chằm chằm anh thôi, để còn biết anh có trả tôi đủ số tiền không thiếu một đồng nào không!”.
“Cô!” Sắc mặt của Lâm Bình Nguyên lập tức thay đổi, không ngờ Tần Hoài An lại nói ra những lời như vậy.
Sau đó, anh ta trầm mặc nói: “Xem ra cô đúng là có trai bao”.
Ánh mắt Tần Hoài An khẽ lóe lên, thoải mái thừa nhận: “Đúng thế thì sao nào? Bạn trai mới của tôi đẹp trai tuấn tú, có tiền có quyền, anh còn chả bằng một cọng tóc của anh ấy! Trai bao? Tôi khuyên anh nên chú ý cách dùng từ!”
Sắc mặt Lâm Bình Nguyên trở nên xanh mét.
Đường Ái Linh cố nén lại đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Tần Hoài An, nghiến răng nghiến lợi mỉa mai nói: “Với cái kiểu ăn mặc này của cô mà có người vừa có tiền vừa có quyền để mắt tới à?”
Lâm Bình Nguyên lúc này mới phản ứng lại, không sau, nếu như Tần Hoài An thật sự có bạn trai có tiền có quyền sao còn phải ăn mặc trang phục của nhân viên vệ sinh chứ?” .
“Tần Hoài An, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, ngoại trừ tôi ra thì có người đàn ông nào thèm để ý tới cô nữa chứ?”.
Anh ta vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo vang lên.
“Mợ chủ, cậu chủ đang đợi cô Vệ Nam đi tới trước mặt Tần Hoài An, lễ phép làm ra tư thế mời chào. Mợ chủ? Cả Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh đều ngây ra, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Tần Hoài An. Mà Tần Hoài An vừa nhìn thấy Vệ Nam, vô thức lại cảm thấy căng thẳng. Chử Chân Phong từng nói, bảo cô ở biệt thự đợi anh. Vừa rồi chắc chắn anh đã nhìn thấy cô rồi.
Tần Hoài An chỉ đành phải rời đi cùng Vệ Nam, nào có tâm tư để ý tới hai người Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh nữa.
Lâm Bình Nguyên thấy Vệ Nam ăn mặc không giống như bình thường, cẩn thận nói: “Xin hỏi cậu chủ nhà anh là.”
Vệ Nam liếc xéo anh ta một cái: “Anh không xứng được biết” Nói rồi, đi cùng Tần Hoài An vào thang máy.
Phía sau, Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh vẫn còn khiếp sợ đứng ngây ra. Tân Hoài An lên làm mợ chủ nhà nào rồi? Cô thật sự tìm được một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền sao?
Vài phủ sau, Đường Ái Linh nhìn kết quả tìm kiếm trên điện thoại di động, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: “Không ngờ cô ta lại gả cho..”
Chương 12
Chiếc xe Maybach dừng bên hàng cây xanh trước của bệnh viện.
Vệ Nam kéo cửa xe ra, Tần Hoài An lập tức nhìn thấy ánh khuôn mặt thâm trầm góc cạnh của Chử Chân Phong, cả người anh mặc đồ đen, toát ra một hơi thở lạnh lẽo.
Khi ở nhà họ Chử, cô có chút không đúng mực.
Nhưng hiện giờ, khi đã biết được thế lực của nhà họ Chử rất mạnh, cũng biết được Chủ Chân Phong không phải người mà cô có thể trêu chọc.
Sợ anh tức giận, Tần Hoài An tự giác kéo cửa ghế phụ ra, chuẩn bị ngồi vào. “Tới đây!”. Phía sau truyền tới tiếng mệnh lệnh lạnh lùng, không cho người ta kháng cự. Động tác của Tần Hoài An lập tức dừng lại, chỉ đành ngồi xuống ghế sau.
Cô ngồi cách Chử Chân Phong mấy chục xăng ti mét, tay phải vô thức đặt trên cửa xe, cứ như thể làm vậy có thể giảm bớt áp lực khi đối mặt với người đàn ông này…
Đầu gối Chử Chân Phong có đặt một chiếc máy tính xách tay, ánh mắt nhìn thoáng qua Tần Hoài An, khẽ cười một tiếng.
Xe chạy vững vàng trên đường.
Suốt quãng đường, Chử Chân Phong chỉ nhìn chằm chằm máy tính, như thể ngoại trừ công việc ra thì không hề để ý với Tần Hoài An chút nào.
Tần Hoài An yên lặng ngồi ở bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình nhất có thể.
Một lúc sau, thấy Chử Chân Phong không hề có ý trách cứ mình, dần dần Tần Hoài An mới thả lỏng ra.
Cô nghiêng người nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đồng thời suy nghĩ xem bố mẹ nuôi sẽ chuyển bà tới bệnh viện nào.
Hải Lam rất lớn, bệnh viện cũng không ít, nhưng những bệnh viện có điều kiện điều trị tốt bệnh viện của bà thì có chưa tới mười cái.
Cô đã đi từng chỗ tìm, cuối cùng mới có thể tìm được…
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm thấp có chút không vui: “Tôi bảo cô đợi ở biệt thự, sao cô lại tới bệnh viện?” .
Tần Hoài An chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như bị hơi thở lạnh bằng của anh khóa chặt vậy.
Cô quay đầu lại.
Chử Chân Phong đã rời mắt khỏi máy tính xách tay, lạnh lùng nhìn cô, chờ đợi lời giải thích hợp lý từ cô.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm không thể lường trước được của anh, trước mặt người đàn ông này, cho dù có bao biện thế nào cũng không có tác dụng.
Cô chỉ đơn giản ra vẻ thành khẩn nói: “Tôi nhận được điện thoại uy hiếp của mẹ nuôi, bảo tôi mang tiền tới cho bà ta, nếu không thì sẽ làm gián đoạn quá trình điều trị của bà cho nên tôi mới vội vã tới bệnh viện”
Chử Chân Phong khẽ nhướng mày, không hề nói gì.
Tần Hoài An biết anh không tin mình, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc bọn họ lại hạ thuốc tôi, mang tôi tới nhà họ Chử, thậm chí còn bất chấp an nguy của bà để uy hiếp tôi giao tiền cho họ. Bây giờ thì tôi tin rồi, hóa ra không phải ở trong cùng một ngôi nhà thì
có thể trở thành người nhà”
Nói xong câu cuối cùng, Tần Hoài An cắn chặt môi dưới. Chử Chân Phong bản tính bán nghi. Anh đã xem qua tư liệu của Tần Hoài An, biết được hoàn cảnh gia đình của bố mẹ nuôi cô. Có điều, lời của cô gái này nói có thể tin được sao?
Chử Chân Phong khẽ cười: “Cô muốn nói với tôi, cô trà trộn vào nhà họ Chứ không phải do tự nguyện mà là do bị ép sao?”
“Vậy anh cảm thấy tôi đang cố ý tỏ ra đáng thương sao?” Tần Hoài An hỏi ngược lại, đổi lấy là ánh mắt không rõ ý tứ gì của Chử Chân Phong. Cô không khỏi ngẩn ngơ.
Cũng phải, những chuyện này đều là chuyện của riêng cô, nói cho anh nghe cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ cô thật sự trông chờ người đàn ông này sẽ thương hại cô sao?
Nghĩ như vậy, Tần Hoài An dứt khoát mím môi không nói chuyện nữa.
Thấy cô im lặng, trong lòng Chử Chân Phong đột nhiên có chút bực bội kỳ lạ, một tiếng lạch cach vang lên, đóng lại máy tính xách tay đang để trên đùi.
Anh lạnh lùng nói: “Nghe đây, cho dù cô có tới nhà họ Chửi như thế nào đi nữa, nếu như tôi đã đồng ý giữ cô lại thì cô nhất định phải phối hợp với tôi! Trước khi ly hôn, mọi hành vi cử chỉ của cô đều phải cho ra dáng với thân phận mợ chủ nhà họ Chử!”
Nghe thấy lời cảnh cáo của anh, Tần Hoài An khẽ chau mày: “Tôi sẽ phối hợp thật tốt, nhưng mà.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt kiên định: “Nếu như bà có chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mà không quan tâm.”
Cô vừa nói dứt lời, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng. Sắc mặt Chử Chân Phong âm u, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vệ Nam đang lái xe, đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một luồng khí lạnh, cảm giác như sắp có điềm xấu.
Cậu Chử tức giận rồi!
Tần Hoài An đối diện với ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, ý thức được mình đang bứt lông sư tử.
Khí thế của anh quá mạnh mẽ, chèn ép người ta tới mức có chút khó thở. Nhưng cô không thể vì vậy mà lùi bước. Bà là điểm mấu chốt nhất của cô, cô cần phải bảo vệ thật vững vàng!
Cô căng thẳng nói: “Bà là người thân quan trọng nhất của tôi, cũng giống như anh và bà Chử vậy, nếu như bà chủ xảy ra chuyện, anh nhất định cũng sẽ lo lắng đúng không!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Chử Lâm Thần lại càng thêm lạnh lẽo hơn.
Sau một lúc lâu, khi Tần Hoài An cho rằng mình sắp bị người đàn ông đang ở trong cơn thịnh nộ này quăng xuống xe thì anh chợt thu lại hơi thở lạnh bằng như thể chưa hề có sự tức giận vừa rời.
Giọng nói nhàn nhạt, bình đạm: “Vậy thì chắc hẳn rồi, sau này nếu cô và bà có chuyện gì gấp thì tôi sẽ suy xét. Những chuyện khách thì đều phải nghe theo sắp xếp của tôi”
Tân Hoài An ngây ra, anh đồng ý rồi à?
Tuy rằng cô vẫn không nỡ từ bỏ việc học nhưng Chử Chân Phong đã chịu lùi một bước rồi, bản thân mình còn đưa thêm vấn đề nữa, có vẻ hơi giống được voi đòi tiên.
Cũng may mà giáo viên ở trường đối xử tốt với cô, xin nghỉ một thời gian chắc không có vấn đề gì.
Tần Hoài An nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”
Chử Chân Phong liếc nhìn cô một cái, nói với vẻ đầy thâm ý: “Nói điểm yếu của mình cho kẻ thù biết, rốt cuộc là ngu xuẩn hay là là giả vờ ngây thơ?”
Cô có chút không hiểu nhìn anh. Anh nhàn nhạt nói: “Bà của cô.” Sắc mặt Tân Hoài An hơi trắng bệch đi. Cô nghĩ tới lời mình vừa nói, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh. Bà của cô chính là điểm yếu trong lời Chử Chân Phong nói.
Bố mẹ nuôi dùng bà để ép cô, bắt cô thỏa hiệp, nhưng vẫn còn chưa cho cô đường sống, nếu như đổi lại là người đàn ông này… chẳng phải anh sẽ tùy ý sâu xé mình sao!
Vội vàng che giấu sự hoảng loạn, Tần Hoài An ra vẻ trấn định, lắc lắc đầu nói: “Anh sẽ không như vậy đâu”
“Ồ?”
Tần Hoài An cân nhắc giọng điệu, nửa thật nửa giả nói: “Anh Chử quang minh lỗi lạc, khí chất hơn người, sao có thể làm ra những chuyện tiểu nhân để tiện như vậy được chứ?”
Con người Chử Chân Phong tà mị, khóe môi khẽ cong lên một đường cong rất nhỏ: “Cô là người đầu tiên đánh giá tốt như vậy” .
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!