Chương 605
Chuyện đã trở thành như thế này, trách móc lẫn nhau thì có tác dụng gì chứ?
“Thanh Hà, nghe theo cậu Chử, huỷ hôn đi” Vương Bách Điền ôm lấy di ảnh của Trương Mỹ Văn, suy tư nói: “Thừa dịp nhà họ Chử bây giờ vẫn còn chưa biết con là người giả mạo, chúng ta nhanh chóng thu tay lại rồi lấy một chút lợi ích từ nhà họ Chử về đây” Vương Thanh Hà mím môi, trên mặt lướt qua một tia đấu tranh.
Cuối cùng cô ta nói: “Bố, lần này, con nghe theo bố” Nếu như trước kia nghe theo lời bố cô ta, thì mẹ cô ta không đến nỗi phải chết.
Chuyện đã đến nước này, Vương Thanh Hà cũng coi như là nghĩ thông suốt rồi.
Bố con hai người vừa cùng chung nhận thức thì một âm thanh chế giễu lại truyền đến.
“Các người sẽ không thật sự cho rằng, huỷ hôn chỉ nói nói trên miệng đơn giản như vậy thôi sao?” Chử Gia Mỹ đi vào, nhìn biểu cảm đột nhiên thay đổi của hai bố con trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười xem kịch vui.
Vương Thanh Hà lo lắng nhìn chằm chằm cô ta: “Gia, Gia Mỹ, em đến từ lúc nào thế?” Chử Gia Mỹ nâng tay nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay: “Ừm, chắc được một lúc rồi, dù sao… nên nghe thì đều nghe hết rồi”
Cô ta hứng thú cười về phía Vương Thanh Hà, buồn bã nói: “Thì ra cô mới là hàng giả à” Vương Thanh Hà cắn môi, ánh mắt tối sầm: “Em nghĩ thế nào?”
“Yên tâm, dù sao trước kia chúng ta cũng hợp tác qua mấy lần, tôi còn không đến mức cô ý hại cô. Chuyện này, tôi sẽ không vạch trần ra giúp cô đâu”
“Thật sao?” Trong mắt Vương Thanh Hà xoẹt qua một tia nghỉ ngờ, nhưng nghĩ đến Chử Gia Mỹ cũng có không ít bí mật ở trong tay mình, cô ta hơi thả lỏng một chút, bò từ trên đất lên, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Vậy em muốn làm gì?”
Hai tay Chử Gia Mỹ khoanh trước ngực, cười nói: “Tôi muốn để cô mượn lần huỷ hôn này, lấy một món đồ từ trong nhà họ Chử”
Vương Thanh Hà không vội đồng ý, mà thăm dò nói: “Nhưng em vừa nói, huỷ hôn không dễ dàng như thế?”
“Đối với cô mà nói thì không dễ dàng” Chử Gia Mỹ nhấn mạnh nói, có ý nghĩ sâu xa khác nhìn cô ta một cái: “Ai bảo cô là hàng giả”
Vương Thanh Hà nhíu mày, tỏ ý cô ta có lời thì nói thẳng.
“Vậy nếu như làm mất tín vật thì sao?” Vương Bách Điền thuận miệng nói.
Chử Gia Mỹ buồn cười nhìn ông ta, ngầm có ý nhắc nhở: “Vậy thì các người nhất định không biết, các tín vật này quan trọng bao nhiêu, nếu như làm mất, nhà học Chử sợ là cũng sẽ không tha cho các người: “Vậy em nói… nên làm như thế nào?” Vương Thanh Hà có chút nổi nóng nhìn Chử Gia Mỹ.
Chử Gia Mỹ cười: “Không sao cả, tôi giúp các người. Chỉ cần cô lấy giúp tôi đồ tôi muốn, tôi đương nhiên là có cách bảo vệ bố con hai người chu toàn”
Con mắt của Vương Thanh Hà chuyển động, nói: “Được, vậy chị tin em lần này” Chử Gia Mỹ hài lòng cười.