Phần 15
VỢ HỢP PHÁP
Chương 15 – Khởi đầu hay bất hạnh.
Ngồi tại bưu điện tôi cứ nghĩ mông lung mãi chẳng biết nên làm gì vào lúc này. Nhớ tới Phong lúc biết tôi là người đứng sau tất cả anh ta đã gục ngã, hai tay ôm chặt lồng ngực có vẻ vô cùng sốc. Anh ta mãi mãi không thể ngờ rằng một cô vợ ngoan hiền, cam chịu như tôi lại có ngày giáng cho anh ta một đòn đau đến vậy. Gương mặt tím đen vì tức giận, cặp mắt hút hôn, góc cằm quyến rũ nay chỉ để lại trong tôi sự chán ghét.
Tôi cứ ngỡ trả thù xong tôi sẽ hả hê nhiều lắm nhưng không, nhìn thấy Phong đau khổ, thấy cuộc sống của chúng tôi từ nay đến cuối đời sẽ chẳng thể nhìn mặt nhau tôi lại chẳng thấy vui.
Phong sai, nhưng tôi cũng chẳng tốt đẹp gì khi hủy hoại tương lai, tiên đồ của anh ta. Còn bố mẹ chồng tôi nữa, tuy rằng thời gian gần đây họ có khắt khe với tôi nhưng cũng là vì tôi không thể sinh cho họ một đứa cháu. Ngoài việc đó ra họ đâu có lỗi lầm gì, sai là con họ sai, vậy mà suýt chút nữa tôi đã đem những bức hình này tới để dằn vặt họ, để khiến cho quãng thời gian sau này họ chẳng thể ngẩng mặt lên nhìn ai. Từ bao giờ tôi lại độc ác đến thế? tại sao tôi lại tự biến mình thành thế này? Vì trả thù ư? Liệu vui vẻ được mấy lần?
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên túi thư, tôi quyết định nhét chúng ngược trở lại cặp rồi đến thẳng tòa án. Tôi nghĩ kỹ rồi, ai gây nên tội thì người đó phải gánh, tôi sẽ đơn phương li hôn, bằng chứng ngoại tình của anh ta tôi đã có trong tay, thủ tục chắc cũng đơn giản.
Nhớ lại quãng thời gian ác mộng, tôi vừa khóc vừa cười. Nói rằng oán hận thì cũng không phải, tuy là những tháng ngày đầu tôi chỉ luẩn quẩn với việc nghĩ cách trả thù và không thiết tha với cuộc sống này. Nhưng sau đó, tôi nghĩ thoáng hơn nhiều, càng cay cú, càng ôm thù hận thì người khổ sở nhất là tôi chứ chẳng phải anh ta. Tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, không muốn bố mẹ tôi phải phiền lòng vì sự thay đổi của tôi. Tôi quyết định buông bỏ hận thù cũng là giải thoát cho chính bản thân mình.
Thủ tục li hôn hoàn tất, tôi quyết định chuyển nhà một lần nữa, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muốn làm lại. Trước khi rũ bỏ tất cả tôi có về quê Phong một chuyến, tôi muốn đích thân nói lời xin lỗi với bố mẹ chồng cũ. Không chỉ để cho lòng tôi bớt áy náy, mà còn vì tôi thực sự cảm thấy mình nợ họ rất nhiều. Nợ họ những đứa cháu xinh xắn, nợ hình ảnh một người con trai mẫu mực, nợ họ một cô con dâu ngoan hiền… nợ rất nhiều.
Phong sau vụ lùm xùm ấy cũng buộc phải thôi việc, nghe đâu anh ta về quê xin việc vì ở đây không còn mặt mũi nào để sống cả. Ngọc Ánh cũng vì chuyện đó mà bị mất quyền nuôi con, nhiều lần cô ta nhắn tin chửi rủa nhưng tôi chẳng thèm đáp lại. Tôi còn được biết trước đó cô ta ly hôn chồng là vì thấy Phong vẫn còn vấn vương mình, khi ấy chồng cô ta làm ăn thua lỗ nên cô ta chán. Nếu không có mối béo bở là Phong có lẽ cô ta vẫn chưa vội vàng ly hôn. Vậy mà trước đó nói chuyện với tôi cô ta luôn tỏ ra đạo mạo, tử tế, hóa ra cũng chỉ là cái vỏ bọc. Việc lần này xem như đó là cái giá cô ta phải trả, hy vọng sau lần này cô ta có thể sống tử tế hơn.
Thật ra tôi cũng có chút áy náy với Yến, cô ta dù mơ mộng trèo cao nhưng nếu không bị tôi lôi kéo chắc chắn cũng không phải mất việc. Giờ này Yến đang chật vật xin việc khắp nơi, cô ta vẫn muốn bám trụ lại cái đất Hà Nội xô bồ này. Chỉ có điều chẳng biết có còn ôm mộng một bước lên tiên nữa hay không. Tôi mong chuyện vừa rồi sẽ là bài học cho Yến, trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó cả, đừng tham lam những thứ không thuộc về mình kẻo ăn trái đắng.
———*———*——–
Năm năm trôi qua, số người tán tỉnh tôi không ít, người nghiêm túc có, kẻ muốn chơi bời qua đường cũng không thiếu nhưng tôi chẳng thể mở lòng với ai. Vết sẹo cũ vẫn còn nhỏi đau mỗi khi nhớ tới, mặc cảm không thể sinh con cũng khiến tôi tự ti hơn. Tôi sợ rằng người ta sẽ giống Phong, biết tôi khó sinh con sẽ ruồng bỏ. Sợ nỗi đau cũ lại lặp lại nên luôn thu mình trong vỏ ốc tránh né.
Ngày này nhiều năm về trước tôi cùng Phong sánh bước lên lễ đường, ngày này năm nay tôi cho phép bản thân được buồn 1 lần. Tôi lang thang khắp con phố xưa, nhớ lại quãng thời gian từng hạnh phúc rồi lại mỉm cười xua đi.
Mải suy nghĩ tôi không để ý đèn đỏ mà cứ thế sang đường.
Uỳnh…
Một chiếc xe lao tới, hất văng tôi xuống đường. Chiếc xe đè hẳn lên chân khiến tôi không tài nào nhúc nhích nổi. Người đàn ông đâm vào tôi vội vã chạy tới, dựng chiếc xe lên rồi ân cần hỏi han:
– Cô gái, cô có sao không?
– Tôi… đau…
– Để tôi đỡ cô vào bên đường nhé, cô có thể ngồi dậy không?
Tôi gật đầu, anh ta cũng cúi xuống dùng hết sức bế tôi vào nhà dân gần đó. Mượn một chiếc ghế rồi đặt tôi xuống. Mấy người dân quanh đó biết tôi bị ngã xe cũng nhiệt tình lấy cho tôi ít đá lạnh để chườm. Càng lúc tôi càng cảm thấy chân trái của mình đau hơn, cơn đau truyền tới đại não khiến mắt tôi tối sầm chẳng còn biết gì nữa. Tới khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong viện, người đàn ông ban nãy vẫn chưa về. Anh ta thấy tôi mở mắt thì mừng rỡ hỏi:
– may quá cô tỉnh rồi! Cô thấy trong người sao rồi, còn đau ở đâu không để tôi gọi bác sĩ?
– Tôi đỡ rồi, sao anh lại đưa tôi vào đây?
– Cô ngất tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, lo quá nên tôi đưa vào đây kiểm tra. Chân trái của cô bị rạn xương bánh chè, thời gian tới cô phải hạn chế vận động. Ban nãy tôi định gọi cho người nhà cô nhưng mà máy cô bị hỏng, để lát nữa tôi mua cho cô chiếc khác có được không?
Tôi xua tay từ chối, điện thoại của tôi cũng cũ lắm rồi, hơn nữa là tôi sai trước, anh ta tận tình đưa tôi vào viện là tử tế lắm rồi.
Thế nhưng anh ta nhất quyết không chịu, một mực trả hết tiền viện phí và mua cho tôi một chiếc điện thoại khác. Dù là điện thoại cũ nhưng so với cái của tôi vẫn tốt hơn nhiều.
Tôi không muốn bố mẹ lo lắng nên quyết định không báo cho họ biết, bạn bè ở đây chỉ có vài người, ai cũng bận việc gia đình nên tôi không muốn làm phiền họ. Dù sao tôi cũng chỉ ở viện 1 ngày, cái chân tuy có khó vận động nhưng chắc tôi vẫn có thể tự lo được.
Vì thấy tôi chỉ có một mình nên hôm sau người đàn ông ấy lại tới giúp tôi làm thủ tục xuất viện, còn cẩn thận mua cho tôi một chiếc nạng và đưa tôi về tận nhà. Hàng ngày anh ta cũng tranh thủ giúp tôi mua đồ ăn, dù tôi nói cỡ nào anh ta vẫn làm. Quả thật với sự nhiệt tình của anh ta tôi có chút ái ngại. Tôi thân con gái, ở có một mình nay bỗng nhiên có người đàn ông thường xuyên qua lại nhà sợ mọi người lại dị nghị.
Anh ta biết được lo lắng của tôi thì cười xoà nói:
– cô yên tâm, chừng nào cô có thể đi lại bình thường tôi sẽ không làm phiền cô nữa.
– Tôi ăn gì có thể gọi người ta ship tới nhà mà, anh không cần phải tới nữa đâu.
– Không được, tôi đâm vào cô tôi phải có trách nhiệm với cô chứ.
– Nhưng do tôi vượt đèn đỏ mà, anh giúp tôi thời gian qua là tôi cảm kích lắm rồi.
Kể từ đó chúng tôi trở thành bạn bè, người đàn ông ấy tên Lâm, hơn tôi 6 tuổi. Nếu như Phong đẹp theo kiểu thư sinh thì ở Lâm toát lên vẻ chín chắn, trưởng thành với gương mặt góc cạnh đầy nam tính.
Hàng ngày Lâm sẽ đều đặn nhắn tin chào buổi sáng, tới tối thì lại chúc ngủ ngon. Không quá quan tâm, cũng không vồ vập, Lâm cho tôi cảm giác nhẹ nhàng, bình yên. Lâu lắm rồi tôi mới lại có thể cười tươi khi nói chuyện với người bạn khác giới như vậy. Tôi cứ nghĩ là do mìn cảm kích về sự tử tế của anh, không ngờ anh lại cứ thế nhẹ nhàng đi vào tim tôi.
Giây phút tôi nhận thấy bản thân có chút mong chờ tin nhắn cuae anh tôi đã vội vàng trốn tránh. Anh quá tốt, tôi không đủ can đảm để tới với anh. Anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn chứ không phải người đàn bà không biết đẻ như tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!