Quách Hoàng Tùng cười nhạt: “Tất nhiên, chỉ cần con thích. Nhưng mà nếu để ba nhìn thấy Tăng Thanh Hải có chỗ nào không tốt, ba sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Ba!”
Quách Thanh Tú vừa mừng vừa tủi, nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi, ba đi làm đây. Đồ ăn sáng ở trong bếp đấy, con đi ăn đi.”
Nhìn theo bóng của Quách Hoàng Tùng, Quách Thanh Tú lại ngây ra hồi lâu, sao ba lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, đúng là kỳ lạ.
Bữa sáng là canh mộc nhĩ khoai tím và hai chiếc bánh bao nhân thịt loại to, Quách Thanh Tú rất vui vẻ, vừa ăn sáng vừa gọi điện cho Tăng Thanh Hải.
“Anh Hải, em nói cho anh một tin mừng nhé, cuối cùng ba em đã đồng ý cho chúng ta lấy nhau rồi.”
“Thật à? Thế thì tốt quá. Đúng rồi, Thanh Tú, anh đã hẹn với mẹ anh rồi, chiều sẽ đưa em đi gặp bà ấy. Hôm nay không cho phép em đổi ý đâu đấy.” Giọng Tăng Thanh Hải nhẹ nhõm vui vẻ.
“Ừm, được!”
“Chiều anh qua đón em!”
Cúp điện thoại xong, Quách Thanh Tú nhảy cẫng lên, sung sướng vô cùng. Sau đó cô lại gọi điện cho Lê Quyên Quyên.
“Quyên Quyên ơi, tớ Thanh Tú đây!”
“Thanh Tú à, cậu thế nào rồi? Chuyện lần trước làm tớ sợ chết đi được, không ngờ tên Lâm Việt Thịnh kia lại cứu cậu…”
Lê Quyên Quyên nghĩ đến chuyện ở trường học mà vẫn chưa hết kinh hoàng.
Quách Thanh Tú muốn đến siêu thị mua quà, cô vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.
Lần trước lúc đến nhà bác Tăng là do Tăng Thanh Hải chủ động mua quà, lần đi gặp bác Khuất cô cũng ngại để Tăng Thanh Hải mua giùm. Tuy anh dịu dàng tâm lý, thế nhưng cũng đâu thể để anh lo tất cả mọi chuyện được.
“Ha ha, không sao đâu Quyên Quyên à, chuyện đã qua rồi. Nếu không phải vì tên khốn Lâm Việt Thịnh thì tớ đâu bị các học sinh khác sỉ nhục. Nói đi nói lại đều là vì hắn, tớ sẽ không tha thứ cho hắn.”
Mỗi khi nhắc đến Lâm Việt Thịnh là những vết thương trên cơ thể cô như bị khoét ra, đau đớn khôn cùng.
“Đúng vậy, không thèm nhắc đến loại cặn bã này nữa. Thanh Tú, cậu có định đi học nữa không?”
“À, suýt thì quên mất, Quyên Quyên, tớ sắp kết hôn rồi, đầu tháng bảy, cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ đấy…” Quách Thanh Tú vừa nói đến đây thì nghẹn lời, chiếc điện thoại trong tay suýt thì rơi xuống đất.
Cách cô không xa là một bóng dáng đen sì, khí thế bá đạo khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Đôi mắt kẻ kia sâu hút như động không đáy.
Quách Thanh Tú vừa hay lại đang đứng ở đúng chỗ lần trước bị Lâm Việt Thịnh bạo hành.
Cảnh tượng nhục nhã lặp đi lặp lại trong đầu, toàn thân cô dần dần đông cứng lại như đang ở trong hầm băng. Tên ác ma này lại muốn đến sỉ nhục cô sao?
Quách Thanh Tú cảnh giác nắm chặt điện thoại, cô đứng trơ tại chỗ nhìn Lâm Việt Thịnh như đối mặt với quân địch.
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Việt Thịnh mai mỉa: “Muốn kết hôn rồi à? Sao không báo cho tôi một tiếng? Dù sao cũng từng sống với nhau, có lẽ tôi sẽ tặng cô một món quà lớn đấy.”
Quách Thanh Tú bị hắn ta ám ảnh: “Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc anh muốn thế nào? Lẽ nào anh còn chưa hiểu, tôi không yêu anh. Cho dù anh có miễn cưỡng cũng chỉ có thể chiếm được thân xác tôi mà thôi. Anh sẽ vĩnh viễn không có được trái tim tôi, làm vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Nếu là trước đây thì mấy câu này của Quách Thanh Tú nhất định sẽ làm cho Lâm Việt Thịnh giận tím mặt.
Thậm chí Quách Thanh Tú đã chuẩn bị công kích rồi.
Lâm Việt Thịnh đút hai tay vào túi quần, đứng cách cô chừng 3 mét, ánh mắt hiện vẻ giễu cợt.
“Quách Thanh Tú, cô đánh giá cao bản thân quá rồi đấy. Tôi chơi cô một tháng, đã sớm chán cái thân xác của cô rồi. Nếu không phải vì trước đây cô còn non tơ thì tôi đã không hứng thú với cô lâu như vậy.”
Quách Thanh Tú nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy anh còn đến làm gì?”
Lâm Việt Thịnh bật ngón tay đánh tách, một cô gái bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce đậu ven đường.
Cô gái này khá giống Quách Thanh Tú, trông vô cùng trong sáng ngây thơ, cũng để tóc dài xõa vai, đôi mắt to tròn, khuôn miệng cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, bất kể là phong thái hay khí chất đều vô cùng giống Quách Thanh Tú.
Trái tim Quách Thanh Tú như thể bị thứ gì đó bóp nghẹt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Hắn lại tìm một cô gái giống với cô.
Cô gái kia mặc một chiếc áo điệu đà màu trắng phối với quần bò màu xanh nhạt, chân đi giày thể thao, trông cô ta như tỏa nắng dưới ánh mặt trời, cả người bừng bừng sức sống.
Cô ta rất thích cười, tay cầm một tập tài liệu đi đến trước mặt Lâm Việt Thịnh với nụ cười ngọt ngào.
Lâm Việt Thịnh ngang ngược ôm lấy cô ta, ấn cô ta vào tường hôn sâu.
Một nụ hôn vừa dài vừa ướt át, hôn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái kia đỏ ửng, cô ta xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Có thể thấy cô gái này thật ngây thơ, khác hẳn đám phụ nữ tình trường dày dặn trước đây của Lâm Việt Thịnh.
“Anh Lâm hư hỏng quá, người ta không muốn thân mật ở đây đâu…” Cô gái xấu hổ cự nự, trông không hề giống đang giả vờ.
Lâm Việt Thịnh cưng chiều thả tay ra, thì thầm bên tai cô ta: “Ừ, lát nữa vào xe rồi tiếp tục…”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô nàng đỏ tới tận mang tai, cô ta nhét tập tài liệu vào lòng Lâm Việt Thịnh rồi trốn vào xe như một con thỏ nhỏ.
Lúc này Lâm Việt Thịnh mới sửa sang lại quần áo, nở nụ cười hoàn mĩ.
“Thấy không? Trên đời này không chỉ có mình Quách Thanh Tú cô là non tơ. Khuê cũng vậy, về sau tôi sẽ cưng em ấy như cưng trứng. À, đúng rồi, đây là thỏa thuận của chúng ta, giữa hai ta coi như thanh toán xong.”
Hắn ném một xấp tiền giấy vào người Quách Thanh Tú rồi quay người đi vào trong xe.
Qua cửa kính xe, Quách Thanh Tú có thể mơ hồ thấy bóng dáng cao lớn của hắn đang đè lên người cô gái kia.
Giống như bọn họ trước kia vậy…
Xe phóng vụt đi, để lại một chuỗi tiếng cười nũng nịu.
Lần này có lẽ là thật, hắn sẽ không quấn lấy cô nữa rồi.
Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang dần dần rời xa cô.
Đừng nghĩ nữa, đừng nhìn nữa, mày đang muốn lấy anh Hải cơ mà, người mày yêu nhất chính là anh Hải…
Quách Thanh Tú cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm xúc mất mát.
“Thanh Tú, sao em lại ở đây?”
Tăng Thanh Hải đỗ xe xong liền đi qua.
Quách Thanh Tú nắm chặt tờ thỏa thuận trong tay, ngước mắt nhìn Tăng Thanh Hải: “Anh Hải, em xin lỗi, em đã giấu anh một chuyện. Em đã không dám nói cho anh biết. Nhưng em sắp làm cô dâu của anh rồi, nhất định phải thẳng thắn với anh…”
Đôi mắt nâu dịu dàng của Tăng Thanh Hải nhìn cô chăm chú: “Thanh Tú, hãy nghe anh nói, trong lòng anh em luôn hoàn hảo. Cho dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn mãi mãi là Thanh Tú xinh đẹp thuần khiết nhất.”
Quách Thanh Tú kích động vô cùng, cô ngập ngừng nói: “Anh Hải, anh nghe em nói…”
Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng nắm tay cô áp vào lòng: “Thanh Tú, em không cần nói gì cả! Anh tin tưởng em, anh yêu em!”
Con tim Quách Thanh Tú như được bàn tay to lớn bao bọc, thật ấm áp, cũng thật hạnh phúc.
“Anh Hải!”
Tại khách sạn Shangri-La.
Tăng Thanh Hải cùng Quách Thanh Tú đi vào, tuy cô đã định mua quà nhưng lại bị Tăng Thanh Hải ngăn cản, lý do là mẹ anh chỉ ở tạm một thời gian thôi, tặng quà lại không tiện mang đi.
Trong lúc thang máy đi lên, Quách Thanh Tú vô cùng căng thẳng, bàn tay đang nắm tay Tăng Thanh Hải toát mồ hôi đầm đìa.
“Thanh Tú à, em cũng đâu phải chưa gặp mẹ anh, căng thẳng đến vậy à?”
“Biết vậy nhưng mà em vẫn rất hồi hộp.”
Con đường đến với anh thật gập ghềnh, từ bác Tăng phản đối đến ba cô phản đối, lại còn bị Lâm Việt Thịnh quấy nhiễu. Quách Thanh Tú rất sợ cô sẽ không qua nổi cửa ải cuối cùng này.
Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng ôm cô, để cô bình tĩnh lại.
Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú đứng ở cửa phòng gõ nhẹ.
Một lát sau, cửa mở ra, Khuất Mỹ Tuyết xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Khuất Mỹ Tuyết mặc áo khoác dài màu trắng phối với quần tây, tóc búi cao, tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng làn da được chăm sóc tốt, phong thái ở mỗi cử chỉ hành động đều toát lên sức hấp dẫn của một người phụ nữ chín chắn.
Quách Thanh Tú vừa nhìn thấy Khuất Mỹ Tuyết đã ngây người, đây… đây chẳng phải là người phụ nữ ở cùng với ba hôm đó sao?
Lúc đó bà đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt, thế nhưng bây giờ nhìn ở khoảng cách gần như vậy cô lập tức nhận ra Khuất Mỹ Tuyết. Mười năm không gặp song bà không hề khác với ấn tượng của cô. Thảo nào hôm đó lại có cảm giác quen thuộc như vậy, thì ra đúng là người quen.
Quách Thanh Tú hơi lơ đễnh, Tăng Thanh Hải gọi khẽ hai tiếng cô mới tỉnh táo lại, vội ngọt ngào chào Khuất Mỹ Tuyết một tiếng: “Con chào bác Khuất ạ!”
Khuất Mỹ Tuyết ngây ra một lúc rồi bật cười: “Ây da, đây chẳng phải là Thanh Tú nhà chúng ta sao? Đã lớn thế này rồi à, còn xinh đẹp nữa. Nào nào, mau vào đi, đứng ở cửa làm gì.”
Khuất Mỹ Tuyết thân mật kéo tay Quách Thanh Tú vào phòng, Quách Thanh Tú chợt có ảo giác như trở về thuở nhỏ. Nhưng vì sao ba lại ở cùng với bác Khuất? Lẽ nào bác Khuất chính là tình nhân của ba? Hay là lần này bác Khuất ở Mỹ về, ba chỉ đi gặp bạn cũ mà thôi. Dù sao hai nhà cũng có quan hệ với nhau lâu như vậy…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!