“Ba, anh Hải đặt khách sạn ngày mai xong rồi, để ba gặp mặt bác Tăng…”
Quách Hoàng Tùng ngồi trên sô pha đọc báo, sau khi vào công ty Á Hân, ông ta đã thay đổi rất nhiều.
Ông ta mặc vest đi giày da trông vô cùng có sức sống, hoàn toàn không giống dáng vẻ sa sút lúc đầu gặp mặt.
Quách Thanh Tú ngồi bên cạnh Quách Hoàng Tùng, nghiêm túc nói.
Quách Hoàng Tùng di chuyển tờ báo trong tầm mắt, thờ ơ nói: “Mai không có thời gian, ngày mai Á Hân có một hội nghị quan trọng, liên quan đến phát triển Á Hân tương lai…”
“Ba…” Quách Thanh Tú kéo dài giọng, nũng nịu ôm lấy cổ Quách Hoàng Tùng, “Ba, sao ba cứ phản đối việc cưới xin của con với anh Hải vậy?”
Quách Hoàng Tùng đặt tờ báo lên mặt bàn, sắc mặt cực kì nghiêm túc, “Không, ba không phản đối, là ba không tán thành.”
“Ba, sao ba có thể như vậy, rõ ràng ba biết con với anh Hải…”
“Thanh Tú, bất luận thế nào đi chăng nữa, ba cũng không tán thành hai đứa ở bên nhau!”
Thái độ cứng rắn của Quách Hoàng Tùng làm Quách Thanh Tú vô cùng chán nản.
“Ba, cho dù ba có đồng ý hay không, con cũng sẽ lấy anh Hải.”
Quách Thanh Tú tức giận bỏ lại câu này, đùng đùng chạy ra khỏi nhà.
Ba, đã nhiều năm như vậy, trong lòng ba có từng thật sự quan tâm đến con chưa?
Lúc con chịu đựng đau khổ, ba chỉ trốn trong bóng tối nhìn con, nếu ba thật sự quan tâm con thì sẽ không một mực không xuất hiện như vậy.
Oán hận đối với ba mười mấy năm qua đã in thật sâu trong trái tim Quách Thanh Tú.
“Anh Hải, dẫn em đi!”
Tăng Thanh Hải nhận điện thoại của Quách Thanh Tú, trong điện thoại vang lên giọng nói nghẹn ngào của Quách Thanh Tú.
Trong lòng Tăng Thanh Hải dâng lên một dự cảm không tốt, “Thanh Tú, em sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Quách Thanh Tú lắc đầu khóc, “Anh Hải, ba em ông ấy… ông ấy không đồng ý đi gặp bác Tăng.”
Tăng Thanh Hải im lặng một lúc, “Thanh Tú, không sao đâu, thực ra ba anh cũng không muốn gặp chú Quách.”
Chính vào lúc Quách Thanh Tú và Quách Hoàng Tùng tranh luận, Tăng Thanh Hải cũng cãi nhau với Tăng Chí Tùng ở nhà một trận, tuy nhiên, phương thức cãi lộn của anh còn quyết liệt hơn so với Quách Thanh Tú.
Anh không thể mất đi Thanh Tú, đây là cơ hội cuối cùng.
Nếu còn tiếp tục trì hoãn, để Quách Thanh Tú phát hiện mình mang thai, cô ấy nhất định sẽ quay về bên cạnh Lâm Việt Thịnh, đây là chuyện không cần phải nghĩ.
Không, anh không thể đánh mất cô ấy được.
Anh yêu cô ấy nhiều năm như vậy, cũng tìm kiếm cô bao nhiêu năm, thứ anh muốn không phải là kết quả này.
Anh có thể đánh mất bất cứ thứ gì khác, nhưng tuyệt đối không thể đánh mất Quách Thanh Tú.
“Anh Hải, vậy, vậy chúng ta phải làm sao?”
Quách Thanh Tú quên cả khóc, cô khó chịu cực kì, tại sao tình yêu của cô không nhận được sự tán thành và chúc phúc của mọi người.
“Đừng sợ, Thanh Tú, anh đã quyết định rồi. Nếu bọn họ không đồng ý, vậy chúng ta tự tổ chức hôn lễ đi. Thanh Tú, anh yêu em, không có bất kì ai có thể ngăn cản hôn lễ của chúng ta. Hôn lễ của chúng ta vẫn tiến hành đúng hạn theo kế hoạch, chỉ là đến lúc đó không có mặt phụ huynh hai bên, em có để ý không?” Tăng Thanh Hải có chút lo âu nói, một mình anh thì thấy chẳng sao cả, nhưng Quách Thanh Tú là con gái, cô ấy có gan kết hôn như vậy với anh không?
Trên mặt Quách Thanh Tú vẫn còn vương nước mắt, nghe Tăng Thanh Hải nói như vậy, đáy lòng cô nóng bỏng, khóe miệng mỉm cười.
“Vâng, em sẽ không để ý đâu. Em phải nắm lấy hạnh phúc của mình, em phải có được tình yêu của em, em phải chứng minh cho ba thấy quyết định bây giờ của ông ấy là ngu xuẩn biết bao…”
“Thanh Tú, lòng tốt của em anh đều ghi nhớ trong lòng, đợi đến khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ đi Maldives hưởng tuần trăng mật. Anh dẫn em đi du ngoạn thế giới, chúng ta phải sinh một đứa bé đáng yêu, không, phải là một đám nhóc đáng yêu…”
Tăng Thanh Hải kích động miêu tả cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn với Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú cũng tươi cười hạnh phúc.
Cô không hề nhận ra, ngay phía sau cô khoảng một trăm mét có một bóng dáng màu đen đứng đó.
Rõ ràng biết cô ấy sẽ không quay đầu lại nhìn hắn lấy một cái, nhưng Lâm Việt Thịnh vẫn đứng sừng sững trong bóng đêm, mãi cho đến khi Quách Thanh Tú tắt điện thoại, bình yên vô sự quay về, hắn mới chậm rãi rời đi.
Sau khi Quách Hoàng Tùng từ chối gặp Tăng Chí Tùng, giữa ba và con gái dường như đã có một vách ngăn. Mỗi ngày Quách Thanh Tú đều rời giường rất sớm rồi đi khỏi nhà cho đến tối mịt mới về, về nhà xong cũng không nói chuyện với Quách Hoàng Tùng, tự sinh hoạt tự quay về phòng ngủ.
Hành động buông thả này tiếp diễn cho đến ngày tổ chức hôn lễ.
Buổi sáng, trời còn chưa sáng, Quách Thanh Tú đã dậy rồi, nhìn thấy Quách Hoàng Tùng đang ngẩn ngơ nhìn một bức ảnh. Đó là ảnh gia đình, trên ảnh Bạch Lộ Vi trẻ trung xinh đẹp, Quách Hoàng Tùng anh tuấn thần thái, còn Thanh Tú là một bé con hai ba tuổi, ảnh gia đình một nhà ba người hạnh phúc. Bức ảnh đó đã chụp rất nhiều năm rồi, giờ đã hơi ngả vàng.
Quách Thanh Tú hơi khó chịu, rõ ràng biết hôm nay là ngày trọng đại của cô, ba lại lôi ảnh cũ của mẹ ra làm cái gì? Đây không phải là muốn làm cô ấm ức thêm sao?
“Ba, con đi đây!”
Qua hôm nay, cô sẽ là vợ của Tăng Thanh Hải, cô sẽ không trở về nữa.
Quách Hoàng Tùng cho cô một cái nhìn sâu nặng, lúc này ông ta mới nhận ra rằng, con gái đã lớn rồi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa giống Bạch Lộ Vi vợ ông ta y đúc.
“Thanh Tú, con không thể nghe ba một câu…”
Khóe mắt Quách Hoàng Tùng đỏ lên, Quách Thanh Tú cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Ba, ba đừng nói nữa, đây là lần duy nhất trong đời con lựa chọn vì bản thân mình, xin ba tôn trọng lựa chọn của con.”
“Alo, Thanh Tú, nhanh chút, không đủ thời gian đâu…”
Trời chưa sáng Lê Quyên Quyên đã chạy đến đây rồi, vừa mới đi đến cửa nhà Quách Thanh Tú đã bắt đầu gọi điện thoại cho cô. Bởi vì còn phải đưa Quách Thanh Tú đi làm tóc, trang điểm, mặc váy cưới, nên phù dâu như cô ấy phải làm việc tận lực.
Quách Thanh Tú nhìn Quách Hoàng Tùng một cái, xoay người đi ra ngoài, “Ba, ba bảo trọng.”
Nhìn Quách Thanh Tú quyết tuyệt bước đi, trong lòng Quách Hoàng Tùng bị mây đen đè đến trĩu nặng.
Ông ta biết, lần này Quách Thanh Tú yêu thật lòng, ông ta còn có cơ hội xoay chuyển sao?
Quách Thanh Tú vừa ra khỏi cửa đã bị Lê Quyên Quyên túm lấy, “Thanh Tú, sao sắc mặt cậu khó nhìn thế hả? Ai ya, còn có nước mắt nữa này, không phải cậu vừa mới khóc đấy chứ?”
Quách Thanh Tú ra sức lườm Lê Quyên Quyên một cái, “Dĩ nhiên phải khóc rồi, chuyện này có gì kì lạ đâu, con gái lấy chồng nhất định phải khóc chứ.”
Lê Quyên Quyên gật đầu, “Đúng, đúng đúng, hì hì, không nhìn ra cậu với ông già nhà cậu còn có tình cảm thật đấy!”
Quách Thanh Tú dụi mắt, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến ông ấy nữa, trong lòng tớ khó chịu lắm.”
“Đừng mà, sáng nay cậu phải làm cô dâu đấy, đừng xị mặt thế, nếu không sẽ không xinh đẹp đâu!”
Một tiếng sau, Quách Thanh Tú rực rỡ hẳn lên.
Cô gái trong gương mặc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm lên một tầng mây đỏ nhàn nhạt, đôi mắt to long lanh, môi đỏ, mũi nhỏ xinh xắn.
Lê Quyên Quyên nhìn mà muốn rớt luôn cả con ngươi ra ngoài, không nhịn nổi ôm chầm lấy Quách Thanh Tú, “Oa, chẳng trách cậu Tăng lại quấn lấy cậu nhiều năm không tha. Mĩ nhân xinh đẹp thế này, đổi lại là tớ thì chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.”
Quách Thanh Tú ngại ngùng vung nắm đấm qua, “Bớt mồm lại, mau gọi điện cho Thanh Hải đi, xem xe hoa của anh ấy đã qua chưa.”
Vừa nghĩ đến khung cảnh sắp tới, trái tim Quách Thanh Tú lại thấp thỏm không yên, đập loạn không ngừng, nó sắp nhảy xổ ra khỏi lồng ngực rồi.
Nửa tiếng sau, hiện trường hôn lễ.
Tiếng nhạc vui mừng chậm rãi, Tăng Thanh Hải thay một thân âu phục màu trắng, trước ngực cài một bông hồng đỏ, anh vốn nho nhã anh tuấn, nay lại càng giống bạch mã hoàng tử, khiến các thiếu nữ ở đó hét ầm lên.
Còn cô dâu khoác tay anh vừa xuất hiện đã gây chấn động bốn phía. Cô vô cùng xinh đẹp, váy cưới trắng tinh tựa như được làm ra để dành riêng cho cô, tất cả đều đẹp đến rung động lòng người.
Một bức tranh tươi đẹp khiến quan khách dự lễ hâm mộ đến quên cả hít thở.
Quách Thanh Tú hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc của mình, cô liếc mắt một cái, lại nhìn thấy một bóng đen đứng sừng sững trong đám đông.
Cách một khoảng chưa đến trăm mét, cô có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận trong đáy mắt Lâm Việt Thịnh.
Sự xuất hiện của hắn ta làm Quách Thanh Tú cực kì mất tự nhiên, không biết tại làm sao, trong đầu cô toàn là hình ảnh ở cùng Lâm Việt Thịnh trong khách sạn ngày ấy.
Hắn ta thay đổi rồi, hắn ta bắt đầu học cách tôn trọng cô, có lẽ lời nói của cô thật sự đã có tác dụng.
Quách Thanh Tú bắt đầu cảm thấy buồn phiền.
“Thanh Tú, em sao thế?”
Tăng Thanh Hải cũng nhìn thấy Lâm Việt Thịnh đứng bên ngoài đám đông. Cách một khoảng xa nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn ta như thường. Thấy cô gái bên cạnh đang nhìn hắn ta, anh cực kì không vui, bèn cầm lấy tay Quách Thanh Tú, khẽ nhắc nhở cô.
Quách Thanh Tú lúc này mới dằn lại mớ cảm xúc hỗn độn, cô đang làm gì vậy? Cô kết hôn với anh Hải rồi, tại sao vẫn còn nghĩ tới Lâm Việt Thịnh.
Người đàn ông kia đã từng dẫm cô dưới chân, hắn ta thô bạo tàn nhẫn như vậy, thế mà cô còn nghĩ hắn ta tốt, thật là buồn cười.
Hai người nắm tay nhau, chầm chậm đi đến chính giữa bục hôn lễ, có lời chúc mừng của người chứng hôn cho bọn họ.
“Anh Tăng Thanh Hải, anh có đồng ý cưới cô Quách Thanh Tú, cho dù cô ấy bệnh tật hay nghèo khó cũng không rời không bỏ không?”
“Tôi đồng ý!” Lời này mong chờ đã lâu, Tăng Thanh Hải không hề nghĩ mà nói ngay.
“Cô Quách Thanh Tú, cô có đồng ý lấy anh Tăng Thanh Hải, cho dù anh ấy bệnh tật nghèo khó cũng không hối hận không?”
Quách Thanh Tú mở to đôi mắt long lanh, ngẩng mặt lên nhìn Tăng Thanh Hải. Người đàn ông này, là thanh mai trúc mã từ bé của cô. Mười mấy năm nay, vì một người bình thường như cô, anh không rời không bỏ, ôn nhu chăm sóc cô, cô có gì không đồng ý cơ chứ.
Cô mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh nước, đó là xúc động và chờ mong.
“Tôi đồng ý!”
Tôi đồng ý!! Trên bục hôn lễ, cô dâu thuần khiết nói ra ba từ tôi đồng ý với một người đàn ông khác trước mắt bao người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!