Khi thấy Quách Thanh Tú sắp đâm vào tàu hỏa tới nơi, Lâm Việt Thịnh tăng tốc theo bản năng. Hắn phóng xe chạy song song với xe của cô, sau đó đánh tay lái đẩy xe cô sang bên cạnh.
Bên đường là rừng cây rộng lớn, sau khi chiếc Ferrari màu đỏ đâm qua vô số vật cản mới dừng lại.
Lâm Việt Thịnh dừng xe, lao vọt tới như điên dại.
Những hình ảnh đáng sợ liên tục hiện lên trong đầu hắn.
Khi hắn chạy tới trước xe, Quách Thanh Tú đã tự mình đi xuống.
Lâm Việt Thịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên tính năng an toàn của Ferrari là nhất, tới lúc mấu chốt túi khí sẽ bung ra, bao trùm người điều khiển một cách chặt chẽ.
Ban nãy hắn đã đánh cược điều này.
Lâm Việt Thịnh tức giận túm lấy tay Quách Thanh Tú, rồi mắng mỏ ngay lập tức.
“Em điên rồi hả?”
Quách Thanh Tú không khóc cũng chẳng cãi cọ, chỉ nhìn hắn với ánh mắt lãnh đạm trông rất đáng sợ.
“Đúng, tôi điên rồi đó! Không phải các người muốn vậy à? Có lúc nào các người thật sự quan tâm tôi đâu?”
“Quách Thanh Tú, em đang nói cái gì vậy? Em có thể ăn nói giống con người bình thường để anh hiểu được không?”
Lâm Việt Thịnh thực sự chẳng hiểu gì cả, sáng sớm tinh mơ cô gái này đã lừa hắn rằng sẽ tới công ty làm việc.
Kết quả cô lại lặng lẽ chạy tới bệnh viện, sau đó trút giận lên hắn, phóng xe lao nhanh, rồi lên cơn điên…
“Xem ra anh đã làm quá nhiều chuyện xấu nên không nhớ rõ nữa đúng không! Lâm Việt Thịnh, chuyện mà anh đã làm, tại sao anh còn có thể thản nhiên đứng trước mặt tôi, không hề chột dạ chút nào như vậy? Tôi phục anh quá.”
Thái độ của Quách Thanh Tú khiến Lâm Việt Thịnh thấy hoảng sợ.
“Em nghe được những gì rồi?”
Quách Thanh Tú cười lạnh: “Giao dịch giữa anh và ba tôi là thật à?”
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên vẻ thất bại, hắn giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, rồi hít vào một hơi thật sâu.
“Kỳ thật giữa anh và ông ta không có giao dịch gì cả, chỉ là hợp tác…”
“Tốt lắm, vậy các người tiếp tục hợp tác đi, tôi sẽ đi. Tôi là người chứ không phải hàng hóa, cả hai người không ai có tư cách giao dịch tôi hết.”
Quách Thanh Tú giận dữ quay người bước đi thật nhanh. Lâm Việt Thịnh tiến lên với tay bắt lấy cô, tức giận tới mức hổn hển: “Cô đi gặp tên khốn họ Tăng đó phải không?”
Quách Thanh Tú nặng nề gạt tay hắn ra: “Lâm Việt Thịnh, thế giới này chỉ có hai tên khốn kiếp, một kẻ là anh, còn kẻ kia là Quách Hoàng Tùng. Tôi hận các người, tôi hận các người…”
Như chú chim nhỏ đang phẫn nộ, Quách Thanh Tú ra sức va đụng vào hắn. Lâm Việt Thịnh tự thấy đuối lý nên ôm Quách Thanh Tú thật chặt, không nói tiếng nào.
“Lâm Việt Thịnh, đồ khốn nhà anh, rốt cuộc anh muốn chỉnh tôi thành thế nào anh mới hài lòng hả!”
Cô há miệng cắn lấy tay hắn, cắn tới khi sắp chảy máu mà cô vẫn không chịu nhả ra.
Hắn nhịn đau để mặc cô cắn.
Cắn đi! Hãy trút hết nỗi khó chịu trong lòng em ra đi!
Mãi mới khi cổ họng ngập đầy mùi tanh máu, cảm xúc điên cuồng trong Quách Thanh Tâm mới dần lắng xuống.
Đột nhiên, cảm giác chóng mặt kéo tới, Quách Thanh Tú té xỉu trong lòng Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh ngơ ngẩn cả người, sau đó như nổi điên ôm cô chạy tới bệnh viện.
Quách Thanh Tú cảm thấy tầm mắt mình bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Trong màn sương ấy, một giọng nói mơ hồ vang lên.
“Thanh Tú, Thanh Tú, tới đây nào…”
Khuôn mặt của chị gái Quách Hoàng Ngân xuất hiện loáng thoáng trong sương mù, chị mỉm cười vẫy gọi cô: “Thanh Tú, tới chỗ chị nào. Chỗ chị không có đau khổ hay sầu lo gì cả. Thanh Tú, lại đây nào…”
Quách Thanh Tú chậm rãi vươn tay nắm lấy tay Quách Hoàng Ngân. Cô bắt được tay chị mình, rồi cười đầy vui vẻ.
“Chị ơi, hãy dẫn em rời khỏi nơi đầy khổ đau này đi.”
“Không được đi, Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú, đồ ngu ngốc này, anh không cho em rời khỏi anh…”
Tiếng gào thét như dã thú đâm vào màng tai Quách Thanh Tú. Cô buông tay Quách Hoàng Ngân, rồi rơi xuống từ trên không trung.
Một giọt chất lỏng ươn ướt nhỏ lên trên mắt cô. Cô bỗng mở choàng mắt ra.
Sương mù tan đi, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước tầm mắt cô.
“Quách Thanh Tú, em đã tỉnh rồi…”
Giọng nói vui sướng có phần run rẩy truyền tới từ cổ họng khàn khàn, còn khó nghe hơn cả tiếng quỷ khóc.
Quách Thanh Tú nhíu hai hàng lông mày thanh mảnh lại: “Lâm… Tuấn Khanh, anh đè lên tay tôi rồi, đau quá!”
Lâm Việt Thịnh ngẩn ra, lập tức đứng dậy, rồi cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô không ngừng nắn bóp.
“Còn đau không? Còn đau không?”
“Tôi đang… ở đâu đây?”
Quách Thanh Tú cảm giác như chỗ này là bệnh viện, nhưng trong không khí không hề có mùi thuốc sát trùng gì cả, mà trái lại còn có mùi thơm thoang thoảng.
Những ghi chú trên tường đều là tiếng Anh, ngay cả bác sĩ y tá đi qua đều là người ngoại quốc, chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ?
Lâm Việt Thịnh hôn lên khuôn mặt cô. Quách Thanh Tú có thể cảm giác được bờ mi của hắn ươn ướt.
“Lâm Việt Thịnh, anh khóc à?”
“Nói linh tinh, sao anh lại khóc cho được?”
Hắn trông cô bảy ngày bảy đêm, từ thành phố S bay tới bệnh viện John Hopkins ở Mỹ, cô vẫn luôn hôn mê. Hắn luống cuống chân tay, suýt thì đánh nhau với bác sĩ.
Bảy ngày bảy đêm này, hắn suýt nữa đã đánh mất cô. Điều đó khiến hắn như bị giày vò trong địa ngục.
Thậm chí bác sĩ còn đưa ra thông điệp cuối cùng, rằng nếu hôm nay Quách Thanh Tú không tỉnh dậy, như vậy rất có khả năng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Ngay lúc thấy cô tỉnh, hắn kích động tới mức nước mắt trào ra. Đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt vì một người con gái.
Nhưng mà hắn còn lâu mới để Quách Thanh Tú biết chuyện này, không thì sau này chắc chắn lúc nào cũng sẽ bị cô coi thường mất thôi.
“Đây là nơi nào vậy?”
“Bệnh viện John Hopkins, là bệnh viện tốt nhất nước Mỹ. Em yên tâm, bọn họ sẽ chữa khỏi cho em.”
Quách Thanh Tú nhắm mắt lại. Cô suy nghĩ thật lâu, mới nhớ mang máng cảnh mình phóng xe lao đi vùn vụt. Cô thò tay vuốt ve bụng mình, dường như vẫn có tiếng tim đập.
“Con không sao chứ?”
“Đừng lo, bác sĩ bảo con không bị sao. Chỉ là lúc em bị đụng xe chắc đã bị đụng vào não, nên có một chút máu đông trong đầu. Mấy ngày nay các bác sĩ luôn nghĩ cách để làm tiêu nó. Nhưng mà em đã tỉnh lại như thế này chứng tỏ sắp khỏi hẳn rồi.”
Hiếm khi Lâm Việt Thịnh nói lời an ủi người ta nhiều như vậy, Quách Thanh Tú mỉm cười.
“Con không bị sao là tốt rồi.”
Tất cả những gì xảy ra lúc trước dường như càng lúc càng nhòe đi, trái lại những gì trong mơ lại càng lúc càng giống thật.
“Em mơ thấy chị Hoàng Ngân. Chị ấy định dẫn em đi…”
Lâm Việt Thịnh ngạc nhiên nhìn cô: “Vậy tại sao em vẫn còn ở lại?”
Quách Thanh Tú nguýt hắn: “Là vì anh chứ gì nữa. Anh cứ lải nhải bên tai em, làm em phiền muốn chết.”
Lâm Việt Thịnh nâng mặt Quách Thanh Tú, rồi cúi xuống hôn cô.
“Bé yêu, anh xin lỗi. Chuyện kia là anh không đúng. Lúc ấy anh chỉ muốn khiến em trở lại bên anh, chứ anh thật không ngờ ba em lại giở trò đó. Nếu biết ông ta sẽ làm tới mức quá đáng như vậy, anh chắc chắn đã không đồng ý rồi.”
Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn anh: “Ý của anh là, chuyện khiến em mất mặt không phải do anh bày ra?”
“Đương nhiên không phải rồi. Anh chỉ bảo ông ta là hãy nghĩ cách khiến em trở lại bên anh, chuyện mà thành công anh sẽ trả công ty Á Hân lại cho ông ta…” Lâm Việt Thịnh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt đẹp của hắn tràn ngập sự chân thành.
“Cô Quách, cuối cùng thì cô đã tỉnh rồi. Ha ha, làm cho cậu chủ nhà tôi lo muốn chết. Mấy ngày nay cậu ấy không ăn không ngủ cứ ngồi đây trông cô, nắm chặt tay cô, lúc nào cũng gọi tên cô…” Dì Nguyễn cười hì hì bước vào.
“Đúng rồi, cậu ba, bác sĩ Paul gì gì đó bảo cậu qua đó một lát. Thực ra tôi nghe mà cũng chẳng hiểu lắm.”
“Là Paul Holper. Được rồi, Thanh Tú nghỉ ngơi đi, anh đi một lúc rồi về.”
Lâm Việt Thịnh lại cúi đầu hôn cô, rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hắn chạy một mạch tới phòng làm việc của bác sĩ. Đã mấy ngày trời, hắn chờ tới sắp phát điên, lúc này hẳn là đã có kết quả rồi!
Bác sĩ Paul Holper đầu tóc bạc phơ đang xem báo cáo số liệu trong tay.
Thấy Lâm Việt Thịnh bước vào, ông nhìn số liệu lại lần nữa, sau đó cứ lắc đầu liên tục.
“Kết quả thế nào rồi?” Lâm Việt Thịnh vội vã hỏi.
“Nghe nói bạn gái anh đã tỉnh rồi à?” Bác sĩ Paul Holper hỏi.
“Vâng, cô ấy vừa mới tỉnh dậy. Rốt cuộc là ông có làm rõ được nguyên nhân không?”
Bác sĩ Paul Holper cảm thán một câu sâu sắc: “Theo số liệu sơ bộ thể hiện thì đây là một loại virus.”
“Virus? Ý ông là gì?”
Ông ta rút một tờ số liệu đặt trước mặt Lâm Việt Thịnh: “Hơn năm mươi năm trước, vì để tiến đánh toàn bộ nhân loại, Nhật Bản từng nghiên cứu mấy loại vũ khí vi khuẩn virus. Sau đó khi bọn họ thua trận trong chiến tranh, Liên Hiệp Quốc đã ngăn cấm toàn bộ các loại vũ khí virus này. Nhưng cho tới bây giờ hình như những nghiên cứu về các virus đó vẫn chưa bị cấm toàn bộ. Rất hiển nhiên là một số tổ chức khủng bố vẫn đang bí mật nghiên cứu và chế tạo những loại virus này. Mà mẫu vật phân tích ra được từ trong máu của bạn gái anh có một loại mầm bệnh khá giống virus HVE.”
Nghe tới phần này, Lâm Việt Thịnh gần như suy sụp.
Hắn hoảng hốt một lát, rồi lập tức giơ tay xốc cổ áo bác sĩ Paul Holper, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông đang đùa cái chó gì vậy. Bạn gái tôi chứ có phải căn cứ quân sự gì đâu, tại sao có thể trở thành mục tiêu tấn công của bọn khủng bố được. Đám người Mỹ các ông hay thích kiểu ăn không nói có nhỉ.”
Bác sĩ Paul Holper nhún vai: “Anh Lâm, xin hãy nghe tôi nói đây, những virus đó không nhất định là do đám khủng bố tấn công. Ví dụ như đôi khi bọn chúng sẽ bán cho xã hội đen để lấy một khoản tiền kếch sù. Nhưng tại sao bạn gái của anh lại bị lây nhiễm loại virus này thì tôi không rõ. Bây giờ nó vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh, tạm thời chưa khởi phát.”
Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới buông tay ra, đầu hắn như bị một quả bom nặng hàng tấn nổ tung bên trong, mãi lâu sau vẫn chưa thể lắng xuống.
“Sau khi phát bệnh thì sẽ có hậu quả gì?”
“Loại vi khuẩn HVE này sau khi xâm nhập cơ thể thì chủ yếu là khống chế đoạn cuối trong chuỗi gen của con người, đẩy nhanh quá trình lão hóa của cơ thể. Trong quá trình này, các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần bị suy kiệt, cuối cùng dẫn tới cái chết. Với lại quá trình này đau đớn vô cùng, lúc phát bệnh thì không ai có thể chịu được…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!