Chiếc xe im lặng lái vào bãi đỗ xe của biệt thự, Quách Thanh Tú đi theo Lâm Việt Thịnh như một con cún nhỏ, hết nhìn trái lại ngó phải. Một dàn người giúp việc và bảo vệ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ cung kính đứng trước cửa biệt thự, cúi người chào Lâm Việt Thịnh: “Chào cậu Lâm!” Âm thanh vang lên vô cùng đồng loạt, như được huấn luyện trong quân đội vậy.
Lâm Việt Thịnh chỉ hờ hững gật đầu, khẽ khàng ừ một tiếng. Quách Thanh Tú thầm oán, người lắm tiền bị làm sao vậy, cứ lắm tiền là đều cặn bã như vậy à?
Sau khi bước qua cánh cửa thủy tinh hoa lệ, Quách Thanh Tú bỗng chốc sững sờ vì quá kinh ngạc, cô còn tưởng mình đang bước vào cung điện thời trung cổ. Cầu thang hình xoắn ốc kéo dài đến tận phòng khách, chùm đèn thủy tinh kỳ công vô cùng hoành tráng, thảm lông cừu xa xỉ, quầy bar tinh tế, ghế sofa dài phô trương…
Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, ném áo khoác ngoài lên sofa. Hắn ngồi xuống, dùng ánh mắt gian xảo nhìn về phía Quách Thanh Tú: “Qua đây.”
Quách Thanh Tú nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay về với hiện thực. Hai tay đan vào nhau, cô lí nhí nói: “Đưa video cho tôi.”
“Qua đây, đừng chọc giận tôi!” Trong ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lóe lên vẻ độc ác.
Quách Thanh Tú rất tự giác hiểu rằng mình không phải đối thủ của hắn, cô chầm chậm nhích tới, ngồi xuống phần ghế sofa bên cạnh hắn.
Lâm Việt Thịnh ấn nút gọi đường dây điện thoại nội bộ: “Dì Nguyễn, rượu.”
Hai phút sau, một người giúp việc mang một chai rượu vang đỏ và hai cái ly thủy tinh tới. Trên chai rượu vang kia toàn tiếng Pháp, Quách Thanh Tú không biết một chữ nào.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú: “Tại sao lại muốn quay tôi?”
Lẽ nào phải nói vì hắn đẹp trai? Không được, trong mắt cô, bây giờ anh ta chính là một đống phân chó, vừa thối vừa cứng. Quách Thanh Tú căng thẳng, đầu lưỡi bắt đầu xoắn vào nhau: “Tôi… tại sao anh phải thu mua công ty Á Hân?”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối đi, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đây là chuyện của đàn ông, hơn thế nữa, tôi thu mua Á Hân thì có liên quan gì đến cô, lại còn dám quay phim.”
Lâm Việt Thịnh ghé lại gần Quách Thanh Tú với vẻ mặt nguy hiểm, hắn bóp cằm cô, giở giọng mỉa mai: “Thực ra chủ yếu là vì nhà họ Quách không có một ai tốt đẹp cả.”
Quách Thanh Tú bỗng chốc đỏ nhừ mặt mũi, cô hé miệng, câu mắng mỏ buột ra: “Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, nếu như nhà họ Quách không có một ai tốt đẹp, tại sao anh còn đính hôn với chị tôi? Tại sao còn làm như thế với tôi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!