Nữa đêm, Tư Cảnh Nam lái xe từ tập đoàn Tư Nam trở về, vốn định tắm rửa xong xuôi để nghỉ ngơi cùng Lộ Khiết, rồi sau đó sẽ dành cả ngày hôm sau để cùng cô chuẩn bị cho đêm lễ Giáng Sinh, nhưng điều bất thường xảy ra đã khiến Tư Cảnh Nam hoang mang tột độ.
Lộ Khiết không hề có ở trong phòng, anh cũng đã nói với Lộ Khiết và cả những người trong bệnh viện, nhất định phải cho cô trở về nhà trước tám giờ, nhưng bây giờ cô vẫn chưa về.
Tư Cảnh Nam cầm điện thoại lên, nhấn số gọi cho Lộ Khiết, hai cuộc, năm cuộc, rồi kiên nhẫn gọi đến mười cuộc, nhưng số máy của cô lại liên tục bận, thậm chí còn bị tắt ngang. Anh biết đó không phải là cô, Lộ Khiết của anh không bao giờ như vậy, cô chưa từng tắt máy của anh, nhất định đã có chuyện xảy ra với cô.
Giận dỗi ném chiếc điện thoại xuống đất, Tư Cảnh Nam khẩn trương bước xuống lầu, hỏi quản gia Kim lẫn những người giúp việc trong nhà, nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu rồi nói không biết.
Lòng Tư Cảnh Nam nóng như lửa đốt, lại nhận thêm câu trả lời không như ý muốn, anh tức giận mà mắng chửi.
"Các người làm việc như vậy mà xem được sao! Thiếu phu nhân tới giờ này vẫn chưa trở về mà cũng không biết gọi báo cho tôi một tiếng. Có phải các người chán sống rồi không?"
Những người giúp việc run rẩy, cúi đầu liên tục xin lỗi rồi liếc nhìn nhau với ánh mặt sợ sệt. Dáng vẻ Tư Cảnh Nam nổi trận lôi đình không ai dám nhìn, cũng không ai gánh nổi, đành gắng gượng mà chịu đựng.
"Đúng là đồ vô dụng!" Tư Cảnh Nam nghiến răng chửi thề một câu, sau đó gọi Tân Trạch vào:"Triệu tập tất cả những người ở Hắc Mộc Vu, tìm thiếu phu nhân về đây cho tôi!"
"Vâng. Tư thiếu." Tân Trạch mặt dù rất thắc mắc, anh cũng lo lắng cho thiếu phu nhân, nhưng do bản năng làm việc đã lâu cùng với trạng thái của Tư Cảnh Nam hiện giờ, Tân Trạch không dám nhiều lời.
Trong lòng Tư Cảnh Nam bất an tột độ, trước giờ anh đắc tội với rất nhiều người nhưng suy cho cùng bọn chúng không có động cơ động tới Lộ Khiết, trừ chỉ có một người.
Mong rằng mọi điều sẽ không như Tư Cảnh Nam nghĩ.
....
Qua ngày hôm sau, Lộ Khiết vẫn không có chút tin tức. Tư Cảnh Nam cũng ngày một hoang mang hơn. Cùng lúc đó, Tân Trạch đến nói, Hàn Dương Phong bị đánh ngất, đến giờ này vẫn chưa tỉnh. Còn Tuyết Linh cũng không thấy đâu.
Trên mặt Tư Cảnh Nam không chút biểu cảm, dường như anh đã suy đoán ra được điều gì đó. Việc này chắc chắn do một tay Lya làm.
Xong xuôi, Tư Cảnh Nam đứng dậy khỏi ghế, lái xe đến Hàn viên.
.....
Quay về phía Trạch Tịnh Thần, Tưởng Ân đột ngột lên cơn sốt cao, hôn mê bất tỉnh, điều trị tại nhà Trạch Tịnh Thần không yên tâm nên phải đưa cô tới bệnh viện.
Tôn Hoằng đứng ở trước cửa phòng bệnh, đợi bác sĩ bước ra anh mới hỏi:"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
"Hiện tại, tình trạng bệnh nhân đã tạm ổn định, tuy nhiên cơn sốt này rất dễ biến chứng, vì vậy cần theo dõi nhiều hơn nữa."
"Tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Lát sau, Tôn Hoằng mở cửa bước vào phòng bệnh. Anh đứng cạnh giường cô, rủ mắt ôn nhu nhìn người con gái đang nằm bất tỉnh trên giường với khuôn mặt nhợt nhạt, kém sắc.
Sau đó, Tôn Hoằng ngồi xuống, khẽ đưa tay chạm vào gò má của Tưởng Ân, nhỏ nhẹ cất tiếng:"Ân Ân, sớm thôi, tôi sẽ không để em phải chịu thiệt nữa."
....
Tuyết Linh mơ màng mở mắt, cô cảm giác thấy rất khó chịu, cả người giống như bị tê liệt, cổ thì rất mỏi. Đến khi nhận thức ra hẳn, cô mới biết mình đã bị bắt và bị trói vào trong một chiếc ghế đã cố định.
Mở to mắt nhìn xung quanh, thì Tuyết Linh chỉ biết đây là một căn phòng trống và rất lạ lẫm. Tuyết Linh chau mày cựa quậy muốn thoát khỏi đó, vừa hay, một đám người khoảng năm, sáu tên mặc đồ đen bước vào, khuôn mặt hừng hực như ngọn lửa, trông chúng có vẻ rất đối phó, theo trí nhớ của cô, chúng là những kẻ đã đánh nhau với cô tối qua.
"Này, các người là ai vậy? Sao lại bắt tôi, lại còn trói chặt như vậy nữa chứ. Mau thả tôi ra!"
Nhìn vẻ mặt cau có, khó chịu của Tuyết Linh, những người kia thoáng vẻ cười nhạo. Một trong những người đó lên tiếng:"Chỉ cần cô giao ra sợi dây chuyền, chúng tôi sẽ tha cho cô."
"Hừm!" Tuyết Linh bất giác cười nhạt:"Dây chuyền của tôi các người đã lấy đi từ lâu, bây giờ còn giở trò bắt cóc. Tính vừa ăn cướp vừa la làng à? Đúng là một đám tiểu nhân bỉ ổi."
"Này! Cô đùa tôi à? Sợi dây chuyền vốn đã không ở trên người cô. Chúng tôi lấy khi nào?"
Tuyết Linh trừng mắt nhìn hắn, sau đó rủ mặt suy nghĩ gì đó, rồi ngước nhìn tên kia, chậm rãi nói:"Thôi vậy..... Tôi gợi ý cho các người nhé, sợi dây chuyền thật ra vẫn ở chỗ tôi, nhưng hiện tại tôi không mang theo nó trên người. Chỉ cần các người thả tôi ra, tôi nhất định sẽ đem sợi dây chuyền giao cho các người." Nhìn mặt bọn chúng vẫn ngơ ngác, Tuyết Linh cất tiếng nói tiếp:"Haizz... Các anh thử nghĩ xem, nhiều người muốn có sợi dây chuyền này như vậy, nếu họ biết anh bắt cóc tôi, lúc ấy lòng tham nổi lên, họ nhất định sẽ xử các anh. Hay là các anh thả tôi ra, tôi sẽ phối hợp cùng các anh, đôi bên cùng có lợi. Các anh thấy thế nào?" Tuyết Linh nhướng mày, buông lời xúi giục đám người kia.
"Đôi bên cùng có lợi?" Hắn ta chau mày hỏi. Tuyết Linh liền gật đầu.
"Vậy cô nói xem, cô đưa sợi dây chuyền cho chúng tôi thì cô được lợi gì?"
"Đương nhiên tôi cũng được lợi rồi, rất lợi là đằng khác. Các anh thử nói xem, tôi giữ sợi dây chuyền đó trong tay, liên tục gặp những chuyện rắc rối, thậm chí là suýt mất mạng. Nên khi đưa sợi dây chuyền cho các anh, chẳng phải tôi đã được tự do sao. Dù sao giàu quá tôi cũng không thích."
Thoạt đầu hắn ta mỉm cười như đúng ý muốn, nhưng lúc sau lại nghiêm mặt, dữ dằn:"Ông này tuy không được đi học nhưng không có nghĩa là ông ngu nhé. Tưởng nói vậy là ông tin à? Nói cho cô biết, ông chủ của bọn tôi rất khó tính, cô không còn nhiều thời gian đâu, khôn hồn thì mau giao sợi dây chuyền ra, bằng không khi hậu quả ập tới, không chỉ một mình cô gánh chịu đâu."
Nói rồi tên đó bỏ đi.
"Khoan đã. Các người nói thế có ý gì?"
"Rồi cô sẽ biết." Tên đó quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói.
Câu nói của hắn khiến cô hoang mang hơn, chẳng lẽ bọn chúng muốn hại tới những người thân xung quanh cô?
"Ông chủ của các người là ai??
Hắn ta cười nhẹ, vừa quay đi vừa buông lời:"Lya."
_____________
_____________
Hàn viên.
Hàn Dương Phong mở mắt, bên cánh tay đau nhức làm anh tỉnh táo thêm vài phần, anh nhìn người anh trai đứng trước giường của mình liền có linh cảm không hay, nhanh chóng ngồi dậy, hỏi:"Tuyết Linh, Tuyết Linh đâu rồi?"
Tư Cảnh Nam khẽ lắc đầu:"Từ đêm qua cho tới giờ vẫn chưa có tin tức gì. Không những vậy, chúng còn bắt cả Lộ Khiết."
Nghe như vậy, Hàn Dương Phong càng lo lắng hơn, anh vội vàng hất chăn ra rồi một mạch chạy ra cửa, nhưng liền bị Tư Cảnh Nam ngăn lại.
"Bây giờ tìm người không phải là cách. Bọn chúng một khi đã đưa Lộ Khiết và Tuyết Linh đi thì dù chúng ta có lật tung cái thành phố này lên cũng sẽ chẳng bao giờ tìm được. Người Lya nhắm tới là anh và em, nhất thời hắn sẽ không làm gì động đến hai người họ. Việc chúng ta nên làm bây giờ là chờ đợi."
"Anh chờ đợi thế nào? Anh cũng biết rõ Lya là người như thế nào? Chuyện gì mà hắn chẳng dám làm. Tuyết Linh lại là người manh động, anh nghĩ hắn ta sẽ tha cho cô ấy ư?" Hàn Dương Phong nhất thời kích động, lớn tiếng nói với Tư Cảnh Nam:"Anh muốn đợi thì đợi, em sẽ đi tìm cô ấy."
Tư Cảnh Nam thở dài, kéo Hàn Dương Phong trở lại:"Em tưởng rằng mình em lo cho Tuyết Linh sao? Lộ Khiết cũng bị chúng bắt đi đấy."
Hàn Dương Phong ngước mặt thở như để kìm chế sự hồi hộp, tức giận. Sau đó vò tóc rồi đấm mạnh vào tường một cái. Anh đã làm tất cả để bảo vệ, phòng bị cho Tuyết Linh vậy mà vẫn để cô rơi vào nguy hiểm.
"Thứ chúng cần là sợi dây chuyền."
Hàn Dương Phong quay nhìn Tư Cảnh Nam, như hiểu ý, anh gật đầu với anh trai:"Nó đang ở chỗ em."
.....
Tuyết Linh ngồi một lúc khi cả người cô đã ổn định không còn tê liệt, ê ẩm như vừa nãy nữa thì cô bắt đầu cựa quậy, vùng vẫy để tìm cách trốn thoát. Cô có thể tự cởi trói được, tay vừa làm việc, mắt vừa quan sát những người ngồi trước mặt mình đang nhìn mình với ánh mắt dè chừng, cảnh cáo.
Nút thắt cuối cùng cũng đã tháo ra được, Tuyết Linh giữ chặt dây trói. Bây giờ việc tiếp theo là trốn thoát khỏi đây.
Tuyết Linh đảo mắt suy nghĩ, sau đó nhếch nhẹ môi mỉm cười. Cuối cùng là chau mày, kêu lên một tiếng:"A!"
Một người đàn ông đứng dậy, nhướng mày hỏi:"Cô kêu cái gì?"
"Tôi...tôi muốn đi vệ sinh...."
"Cô đừng có giở trò."
"Tôi nào có giở trò, tôi nói thật đấy. Sáng giờ các người không cho tôi ăn chút gì, lại còn trói tôi ngồi yên một chỗ, các người nói xem, tôi không mắc sao cho được."
Bọn chúng xoay mặt nhìn nhau, cảm thấy cô nói cũng có lý.
"Nhanh lên, nếu tôi có mệnh hệ gì, ông chủ của các người chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu."
Câu nói mang tính uy hiếp này càng khiến hành động của bọn chúng nhanh hơn. Người đàn ông chỉ huy hất mặt ra hiệu cho người đàn ông khác bên cạnh, ý bảo tên đó lên mở trói cho Tuyết Linh.
Hắn ta theo lời tiến đến, khom người cởi dây trói chân cho cô trước, hắn hoàn toàn không biết việc làm này của hắn khiến cô có lợi thế hơn rất nhiều.
Đến khi cởi bỏ hẳn dây trói ra, Tuyết Linh liếc mắt nhìn hắn, thừa lúc hắn thờ ơ, mất cảnh giác, cô liền giơ hai chân, kẹp mạnh vào huyệt cổ hắn, khiến hắn đau đớn quằn quại.
Tuyết Linh phủi tay đứng dậy, nhìn tên nằm ngất dưới đất, nhướng mày đắc ý:"Đáng đời!"
Những người khác thấy thế liền bật dậy, đứng xung quanh Tuyết Linh.
"Gan cô lớn thật, nhưng tiếc là cô không thể rời khỏi đây được."
Tuyết Linh mỉm cười:"Vậy thì để xem, tôi có thể ra khỏi đây được không. Tối qua là các người chơi bẩn trước nên mới thắng thế. Còn bây giờ không có cơ hội đó nữa không?"
Nói rồi Tuyết Linh lao đến bên chúng, ra tay hạ từng tên một, toàn bộ là đánh vào sáu huyệt đạo chính trên cơ thể khiến cơn đau đớn kéo dài, tuy rằng có lúc thất thế nhưng cô vẫn là người thắng cuộc.
Không để tốn thời gian, Tuyết Linh nhanh chóng tìm lối thoát, sau đó chạy thẳng ra cửa.
"Đoàng!"