Chương 17: Khoản tiên kếch xù
“Thây Chu có ở nhà không? Tôi tìm ông ấy có việc gấp!” Một giọng nam trầm vang lên ngoài cửa hàng, có vẻ rất nóng ruột.
Sư phụ của tôi họ Chu, tên là Chu Văn Biên. Giọng nói của người đàn ông này tôi cũng hơi quen thuộc. Nửa năm qua ở lại cửa hàng áo liệm này, tôi cũng quen biết với một vài người.
Tôi mở cửa, thấy một người đàn ông trung niên mập mạp ăn diện tươm tất đang rất sốt ruột. Sau lưng ông ấy là một chiếc xe Benz màu đen, đích thị là người giàu có.
“Ông chủ Vương?” Tôi nhìn người đàn ông trung niên mập kia, cười hỏi: “Buổi tối ông vội vàng đến đây là có chuyện gì vậy?”
Gã mập này làm gì thì tôi không biết, cũng không biết nghe ai nói sư phụ tôi có chút bản lĩnh nên mấy tháng trước đã mời sư phụ đi làm lễ cúng. Tôi không rõ tình huống cụ thể là gì, chỉ biết sư phụ tôi trở về với vẻ mặt hớn hở, nói là gặp được dê béo, chắc là làm thịt không nhẹ. Không ngờ mới mấy tháng mà gã này lại chạy tới đây, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
“Thây Chu đâu? Thây Chu đi đâu rồi?” Ông chủ Vương nôn nóng nhìn tôi: “Tôi thật sự có việc rất gấp muốn tìm ông ấy, gấp lắm!”
Tôi chớp mắt nhìn ông chủ Vương, thấy mồ hôi trên trán ông ấy, bất đắc dĩ nói: “Sáng nay sư phụ vừa đi xa nhà, nói là cân khoảng ba ngày mới có thể trở về, hay là ông chờ ba ngày sau lại đến…”
“Ba ngày ư?” Ông chủ Vương hét lên, sốt ruột nói: “Tôi không thể chờ được một ngày nào nữa! Thây Chu đi đâu? Có thể liên lạc với ông ấy không? Nếu thật sự không được thì cậu còn có sư huynh mà, kêu cậu ấy giúp tôi đi! Lân này tôi sẽ trả thù lao gấp bội, chắc chắn nhiều hơn lần trước!”
“Ông chủ Vương, ông bình tĩnh trước đã.” Tôi vội ngắt lời ông chủ Vương: “Thật sự không phải là chuyện tiền nong, chủ yếu là lần này sư phụ dẫn cả sư huynh tôi đi cùng, tôi cũng không rõ họ đi đâu, cho nên thật sự không giúp được ông.”
Nói tới đây thì đã rõ ràng rồi. Ông chủ Vương là người làm ăn, mà người làm ăn đều rất khôn khéo, chắc hẳn có thể hiểu ý tôi là muốn tiễn khách.
Nhưng ông chủ Vương này lại như không có ý định muốn rời đi, sốt ruột vò đầu bứt tai, cứ lẩm bẩm cái gì đó.
Tôi hắng giọng, không nhịn được nói: “Ừm, ông chủ Vương, ông xem bây giờ đã khuya rôi, nếu sư phụ với sư huynh tôi đều vắng nhà thì ông xem có phải là nên…”
“Đúng rồi!” Ông ấy như nhớ tới chuyện gì, bỗng hô lên khiến tôi giật mình. Đôi mắt ông ấy sáng quắc nhìn tôi, có vẻ cuồng nhiệt. Bị ông ấy nhìn chằm chằm, tôi nổi hết cả da gà, ngượng ngùng cười nói: “Ông chủ Vương, ông cứ động kinh như thế là sao vậy?”
Ông chủ Vương nắm chặt vai tôi, kích động nói: “Thầy Trương, nếu sư phụ với sư huynh của cậu đều đi vắng rôi thì chỉ còn cách nhờ cậu giúp tôi…
Ấy ấy, cậu đừng đóng cửa!”
Tôi đè lên cánh cửa, cười khổ nhìn ông chủ Vương ra sức muốn chen vào: “Ông chủ Vương, ông tha cho tôi đi, tôi chỉ là làm việc vặt thôi, đi theo sư phụ chưa đầy một năm, chắc chắn tôi không có năng lực xử lý chuyện của ông…”
“Một tỷ hai trăm triệu!” Tôi còn chưa dứt lời thì ông chủ Vương đã lên tiếng, dồn dập nói: “Lần trước sư phụ cậu ra tay cũng chỉ nhận thù lao 600 triệu thôi, tôi trả cho cậu gấp đôi!”
Con số này khiến tôi sửng sốt.
Đối với ông chủ Vương, chắc một tỷ hai trăm triệu chẳng đáng là bao, nhưng đối với tôi thì lại là một khoản tiền lớn! Nếu tôi có khoản tiền kếch xù này, chẳng phải là… chỉ sợ có mạng lấy mà không có mạng xài!
Sự tham lam vừa dâng lên đã bị tôi bóp chết. Thù lao càng nhiều chứng minh càng nguy hiểm, tôi vẫn rất tỉnh táo. Lần trước sư phụ đã giúp ông ấy một lần, mặc dù không nói quá trình cụ thể, nhưng cũng loáng thoáng tiết lộ một chút, hình như là liên quan tới bắt quỷ. Chỉ dựa vào thủ đoạn tâm xàm mà tôi mới học được nửa năm, kêu tôi bắt quỷ ư? Còn không băng cho tôi một nhát daol Cho nên tôi dứt khoát từ chối ông chủ Vương, cho dù ông ấy trả nhiều đến mấy cũng không thể nhận.
Ông chủ Vương như đã hạ quyết tâm, cứ bám lấy tôi không cho tôi đóng cửa. Cuối cùng tôi cũng giận, không dây dưa với ông ấy nữa mà đi thẳng vào sau nhà, không quay đầu lại nói: “Được rồi, ông đừng nói nữa, tôi không có khả năng bắt quỷ giúp ông đâu, ông hãy từ bỏ ý định đó đi!”
“Hả?” Ông chủ Vương sửng sốt một chút, sau đó vội kéo tôi lại, nôn nóng nói: “Không phải nhờ cậu bắt quỷ, mà là giúp tôi chiêu hồn…”
“Chiêu hồn thì khác nào bắt quỷ?”
Tôi không kiên nhẫn giấy tay ông ấy ra, nói: “Người chết không thể sống lại, ông chủ Vương xin hãy nén bi thương…
“Vớ vẩn, ai bảo là chiêu hồn cho người chết?” Ông chủ Vương tức giận, nhưng đang cần nhờ tôi nên chỉ có thể nhịn, trâm giọng nói: “Con gái tôi bị mất hồn, muốn nhờ thầy Chu giúp đỡ mà thôi, không phải là bắt quỷ gì…
Thôi, cậu không muốn thì thôi, tôi đi tìm chỗ khác…”
“Khoan đã!” Tôi ngắt lời ông ấy, nghi hoặc hỏi: “Con gái ông mất hồn?
Ông xác định không phải là ma nhập chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!