Trước đây Arno học nhà trẻ ở Anh từng thấy các bạn cùng lớp có em trai hoặc em gái.
Chúng kể về em mình một cách trìu mến, còn khoe khoang ưu điểm của em mình nữa.
Nhưng lúc đó Arno chỉ thấy phiền mà thôi.
Trẻ con cả người toàn mùi sữa chỉ biết khóc suốt ngày, hắn hoàn toàn tưởng tượng không ra có chỗ nào đáng yêu cả.
Nhưng Khương Nghi thì khác.
Cậu mặc áo ngủ màu sữa, ôm gối đầu nhỏ, tóc đen mềm mại, gò má trắng nõn có lúm đồng tiền, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vì trước khi ngủ uống sữa nên tỏa ra mùi hương thơm ngọt như chiếc bánh nếp nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Cậu gọi tên hắn bằng giọng mũi mềm mềm cũng rất đáng yêu.
Có lẽ vì lần đầu ngủ chung giường với người khác, Arno liếm răng nanh, trong lòng dâng lên một sự hưng phấn mãnh liệt, kích động lạ thường.
Dường như hắn không biết làm sao với cảm xúc phấn khích này nên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khương Nghi hồi lâu rồi đột nhiên cắn cậu một cái.
Khương Nghi đang chơi xếp hình thì cảm thấy cổ tay bị cắn, răng nanh mài mài không nhẹ không nặng lộ ra sự phấn khích thân mật kỳ lạ, cứ như thể muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Khương Nghi ngẩn người rồi mờ mịt hỏi: "Arno, cậu đói à?"
Arno vẫn chưa thỏa mãn ngậm làn da mịn màng kia, hàm hồ lẩm bẩm mấy câu.
Khương Nghi cảm thấy Arno quá xui xẻo, tối nay nhà trẻ tốt nghiệp mà cũng không được ăn no.
Cậu vỗ đầu Arno bảo hắn nhả ra, định xuống giường lục ba lô của mình xem có bánh quy hay kẹo gì không.
Arno nới lỏng miệng rồi cảnh giác ôm cậu, nghiêm mặt lầm bầm không cho cậu đi.
Khương Nghi nghiêng đầu chỉ vào bụng Arno ra hiệu hắn đang đói.
Arno liếm răng nanh rồi cắn má Khương Nghi một cái, không nỡ cắn mạnh mà chỉ để lại một dấu răng mờ mờ, sau đó nghiêm túc thốt ra hai chữ tiếng Trung rõ ràng.
"No rồi."
Khương Nghi: "......"
Cậu gượng gạo nói: "À."
Khương Nghi cảm thấy có thể Arno đã lây nhiễm thói hư tật xấu gì đó, giống như chú chó hoang Little Bo-Peep vậy, lúc đầu đi lang thang cái gì cũng không biết, cái gì cũng muốn ngậm vào miệng.
Cậu lo lắng tự nhủ khi nào về nhà phải hỏi cha Khương xem tật thích cắn lung tung như Little Bo-Peep có cách gì chữa được không.
Arno không biết Khương Nghi đang nghĩ gì mà chỉ ôm cậu thật chặt như ôm búp bê thuộc về mình.
Arno rất thích cảm giác này, Khương Nghi trong lòng xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu, mềm mại, hơn nữa còn thuộc về mình.
Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Khương Nghi vùi mặt vào đệm ngáp một cái, cả người bị Arno ôm chặt, ngoan ngoãn nói bằng giọng mũi ngái ngủ: "Arno, ngủ ngon nha."
Để giữ hình tượng, Arno giả bộ điềm tĩnh nói: "Ừ, ngủ ngon."
Kết quả chờ Khương Nghi ngủ say, hắn lén lút mở mắt ra nghịch lông mi dài cong vút của Khương Nghi, chơi hồi lâu lại vụng trộm cắn má cậu một cái rồi mới vừa lòng thỏa ý nằm ngủ.
Trước khi ngủ Arno đã nghĩ kỹ ngày mai sẽ dẫn Khương Nghi chơi gì, lần trước chơi diều, cậu không thể chạy quá lâu nên hắn cầm dây diều cho cậu, đợi đến khi diều bay lên mới đưa cho Khương Nghi cầm chơi.
Hắn còn muốn cho Khương Nghi xem chú ngựa con của mình trong lớp cưỡi ngựa nữa, chú ngựa kia màu đỏ thẫm rất hiền lành nghe lời, nhất định Khương Nghi sẽ thích lắm.
Rạng sáng, gió đêm hơi lạnh thổi cành cây ngoài cửa sổ đung đưa xào xạc.
Trên giường lớn trong phòng ngủ tối om, cậu bé tóc đen dường như đang cực kỳ khó chịu, toàn thân nóng hổi, khuôn mặt đỏ bừng, mũi sụt sịt liên tục, tóc mềm ướt nhẹp dính bết vào gò má.
Khương Nghi cuộn mình mơ màng phát ra tiếng lẩm bẩm khó chịu, lúc thì gọi ba, lúc lại nghẹn ngào gọi mẹ.
Trời vừa rạng sáng, Arno tái mặt chạy chân đất trên hành lang, tay chân lạnh toát vì hoảng sợ, ra sức đập cửa phòng Lục Đình.
Chẳng bao lâu sau Lục Đình mở cửa, trông thấy lồng ngực Arno phập phồng dữ dội, sắc mặt trắng bệch, sốt ruột đến độ giọng nói run rẩy: "Dad, something has happened to Jiang Yi. (Ba ba, Khương Nghi xảy ra chuyện rồi.)"
Lục Đình biến sắc.
Hai giờ sáng, nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng.
Cha Khương vội vàng chạy tới chưa kịp thay áo ngủ vì sợ chậm trễ.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, bác sĩ riêng của Lục gia đã thu dọn xong đồ đạc, dặn dò Lục Đình những điều cần chú ý, còn cha Khương được quản gia dẫn tới phòng ngủ.
Khương Nghi nằm trên giường lớn đã hạ sốt, sắc mặt tái nhợt, vì khó chịu nên thân thể co ro, mí mắt ửng đỏ, lông mi cong dài ướt nhẹp nhìn cực kỳ tội nghiệp như thú con gầy yếu, vì bị bệnh nên càng thêm tiều tụy.
"Chắc vì lúc tắm nhiễm lạnh cộng thêm sức khỏe yếu nên nửa đêm mới sốt......"
Lục Đình áy náy thở dài rồi thấp giọng nói: "Lẽ ra tôi không nên cho Arno ngủ chung với Khương Nghi."
Dù Arno có cẩn thận đến đâu đi nữa thì ông cũng không nên giao Khương Nghi cho Arno.
Cha Khương lắc đầu cười khổ: "Sức khỏe con tôi từ nhỏ đã kém, sinh bệnh là chuyện bình thường nên đâu thể trách cậu chủ được."
Ông đi tới chỗ Khương Nghi trên giường lớn, phát hiện Arno ngồi ở đầu giường, cúi gằm mặt im lặng hồi lâu không nói lời nào.
Cha Khương thăm dò nhiệt độ cơ thể Khương Nghi, theo kinh nghiệm chăm sóc cậu lâu năm ông biết không có vấn đề gì nghiêm trọng nên an ủi Arno vài câu.
Arno vẫn im lặng cúi đầu, thật lâu sau hắn ngẩng đầu lên, cha Khương mới phát hiện cậu chủ luôn ương bướng này thế mà đỏ hoe mắt, răng nghiến chặt, trên mặt còn đọng vệt nước mắt, thì thào nói: "Xin lỗi chú Khương."
Cha Khương thở dài: "Không sao đâu Arno, chú biết cháu không cố ý mà, chỉ là Khương Nghi không giống những đứa trẻ khác."
"Nó dễ bệnh hơn người bình thường nhiều lắm."
Arno lặng thinh.
Cha Khương an ủi hắn: "Ngủ đi Arno, sáng mai Khương Nghi sẽ tỉnh thôi, đừng lo."
Nhưng Arno làm sao ngủ được, từ khi hắn phát hiện toàn thân Khương Nghi nóng hổi, mê man co ro trong ngực mình thì lập tức hoảng loạn, nỗi khiếp đảm khi phát hiện dù mình có gọi thế nào Khương Nghi cũng không phản ứng cho đến giờ vẫn chưa thể tiêu tan.
Arno cúi thấp đầu rồi rón rén cầm ngón tay Khương Nghi, dường như đến giờ phút này hắn mới thật sự hiểu được Khương Nghi mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc và mềm giọng gọi hắn Arno yếu ớt cỡ nào.
Yếu ớt đến nỗi chỉ tắm lâu một chút cũng có thể sốt cao.
Hơn bốn giờ sáng.
Khương Nghi hạ sốt tỉnh lại vẫn hơi khó chịu, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn sang mép giường bên cạnh.
Cha Khương ngủ trên ghế đầu giường, bên cạnh là một cậu bé có mái tóc vàng óng gục đầu lên mép giường.
Vì bị bệnh nên Khương Nghi hơi mụ mẫm, hồi lâu sau mới nhận ra người nằm ở mép giường là Arno.
Cậu mơ màng tự hỏi tại sao Arno lại nằm ở đó, ngẩn người suy nghĩ một hồi mới nhớ ra vì mình ngã bệnh.
Cậu nhỏ giọng gọi Arno một tiếng.
Arno tựa đầu lên mép giường bên cạnh lập tức phản ứng theo bản năng, mắt còn chưa mở đã ngẩng phắt đầu lên.
Khương Nghi bảo Arno đi ngủ, ai ngờ Arno không nói không rằng kiên quyết canh giữ bên giường như cọc gỗ.
Khương Nghi buồn ngủ nên đành phải nói Arno mau lên giường ngủ chung với mình.
Cậu mơ màng dặn Arno ngủ xa mình một chút, bởi vì ba ba nói bệnh này sẽ lây.
Bị bệnh rất khó chịu nên cậu không muốn để Arno cũng khó chịu như mình.
Arno vẫn không lên giường mà vụng về bắt chước cha Khương nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Nghi ru cậu ngủ.
Khương Nghi vốn đã mê man càng thêm buồn ngủ, lẩm bẩm vài câu rồi ngủ say.
Hơn năm giờ sáng, cha Khương tỉnh dậy theo thói quen đi thay khăn đắp trên trán Khương Nghi nhưng phát hiện khăn khô ráo như đã được ai thay.
Arno nằm gục ở đầu giường cũng ngủ mê mệt.
Cha Khương bật cười rồi khom lưng bế Arno lên giường.
Sáng hôm sau, khi Arno thức giấc thì phát hiện trên giường lớn chỉ còn mỗi mình hắn.
Mới đầu hắn hơi hoảng, đi chân đất một vòng mới hiểu ra rất có thể Khương Nghi được cha Khương đón về nhà rồi.
Arno mím môi, mặc đồ ngủ vội vàng chạy xuống lầu định xin Lục Đình cho mình đến nhà thăm Khương Nghi.
Nào ngờ ở bàn ăn trong đại sảnh dưới lầu, Khương Nghi còn dán miếng hạ sốt ngồi trên ghế uống từng ngụm cháo, sắc mặt hơi tái.
Thấy Arno xuống, Khương Nghi cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ, vui vẻ chào hắn bằng giọng mũi yếu ớt vì bệnh: "Buổi sáng tốt lành, Arno."