“Em đang nhìn gì vậy? Ngủ đi”
Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
Nhìn bộ dạng của anh ấy không giống như đang tức giận có lẽ vẫn chưa xem điện thoại của tôi. Nếu không với tính khí của anh ấy không thể nào bình tĩnh như lúc này được.
Anh ấy có lẽ vẫn chưa động vào điện thoại của tôi, nói không chừng là tôi đã nhớ sai vị trí đặt cũng nên.
Chắc là vì chột dạ nên tôi tỉnh dậy từ rất sớm.
Lục Nguyên Đăng vẫn đang ngủ, tôi cũng không gọi anh ấy, nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Tin nhắn của Khương Hải đêm qua nói rằng sáng nay cậu ấy sẽ bay đến Pháp, nói tôi ra sân bay đón cậu ấy.
Tôi chẳng cả trang điểm, tùy tiện thay bộ quần áo rồi ra ngoài.
Vừa đến cửa liền đụng phải Quý Vương Nhung đang vội vội vàng vàng trở về.
Trong lòng bỗng nhiên kinh ngạc!
Nguy hiểm thật! Vừa nãy mà tôi nằm lười trên giường thêm lúc nữa, chẳng phải sẽ bị Quý Vương Nhung bắt gian tại trận sao?
Cô ta cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có thời gian không, tôi muốn cùng cô nói chuyện một lúc.”
Tôi xem đồng hồ, Khương Hải 10 giờ mới đến, có lẽ tôi vẫn còn chút thời gian.
Chỉ là Quý Vương Nhung muốn nói gì với tôi. Tôi có cảm giác hơi bất an.
Nhưng tôi biết rất rõ, có những lúc trốn tránh cũng vô dụng.
Nghĩ một lúc rồi tôi nhẹ nhàng nói với cô ta: “Có, nhưng mà không nhiều.”
Quý Vương Nhung dẫn tôi đi đến nhà ăn ăn bữa sáng, đương nhiên là có dụng ý khác.
“Cô muốn thế nào mới chịu rời xa Lục Nguyên Đăng?”
Cô ta nhìn tôi, nói thẳng vào vấn đề.
Đột nhiên bị cô ta vạch trần bí mật, tôi thật sự có chút khó xử.
Xem ra, tôi đoán không sai, cô ta quả thật đã sớm biết. Chỉ là biết từ lúc nào chứ?
“Nếu cô đã biết mối quan hệ giữa tôi và anh ấy sao còn giả bộ thông minh để tôi giúp cô để ý những người phụ nữ bên cạnh anh ấy, chơi đùa tôi rất vui sao?” tôi trầm giọng nói.
“Không, lúc trước tôi thật sự không biết. Cho đến hôm trước ở biệt thự gặp hai người, tôi mới bắt đầu nghi ngờ. Để cô giúp tôi cũng chỉ là vì để cô nới lỏng cảnh giác thôi.”
Có thể nói Quý Vương Nhung thật sự rất tinh tế. Nhưng càng là người phụ nữ cẩn thận như vậy lại càng đáng sợ.
“Chuyện giữa tôi và anh ấy, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô, nhưng mọi chuyện lại đi đến bước này. Tôi cũng không phải chưa từng nghĩ đến sẽ rời xa anh ấy, chỉ là thử rất nhiều lần rồi nhưng đều thất bại.”
Tôi nói đều là sự thật.
Trong lòng tôi thật sự cảm thấy áy náy với Quý Vương Nhung. Cô ta yêu Lục Nguyên Đăng đến vậy, vì anh ấy mà yêu đến mức điên cuồng, nhưng tôi lại xen ngang vào giữa hai người họ. Tôi thật sự khinh bỉ con người này của mình.
Nhưng có những lúc thật sự là không làm chủ được.
Mà bây giờ, tôi lại yêu Lục Nguyên Đăng, sự việc lại càng thêm phức tạp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!