Mọi người cười vang.
Còn tôi không cười nổi.
Tôi biết người Lục Nguyên Đăng nói là tôi.
Nhưng giọng điệu này cứ như ám chỉ anh ta đẹp trai đến nổi có thể khiến người ta phân tâm vậy, thật là quá tự kỉ!
Tôi lườm Lục Nguyên Đăng một cái rồi không để ý đến anh nữa, cúi đầu tập trung vào thiết kế của tôi.
Mấy ngày gần đây đi sưu tầm khiến tôi hiểu ra rằng: ý nghĩa của yêu thương, chính là bên nhau không đổi.
Cho nên thứ mà tôi muốn thiết kế chính là khuy cài tay áo.
Đối với đàn ông thì khuy cài tay áo là vật trang sức gắn bó nhất.
Tôi từng chút từng chút phác thảo trên bản vẽ, mà khuôn mặt Lục Nguyên Đăng lại càng lúc càng thêm rõ nét trong đầu tôi.
Hình dáng khuy cài tay áo là mẫu nguyên thủy nhất, nền màu đen, phía trên được trang trí các vì sao óng ánh rực rỡ.
Ở trung tâm chiếc khuy, tôi vẽ một đóa hoa bỉ ngạn trắng.
Bỉ ngạn trắng tượng trưng cho tình yêu tuyệt vọng, giống như tình yêu của tôi đối với Lục Nguyên Đăng. Dù tuyệt vọng, dù vĩnh viễn yêu mà không có được, vẫn luôn mãi dùng mọi cách ở lại bên cạnh anh.
khuy cài tay áo này là tôi vì Lục Nguyên Đăng mà thiết kế nên. Mà anh, vĩnh viễn cũng không biết được.
Vẽ xong bản phác thảo đã khiến tôi mất đến hai tiếng đồng hồ, giống như đã tôi đã dùng hết sức lực cả đời mình vậy. Cuối cùng khi đặt bút xuống, nước mắt cũng trôi theo cùng.
Tôi vội vàng lau nước mắt đi, khi ngẩng đầu lên mới phát giác được Lục Nguyên Đăng đang nhìn tôi.
Vừa nãy tôi khóc đã bị anh nhìn thấy sao?
“OK, hết thời gian, mời mọi người ngừng vẽ.”
Có người đi đến thu bản vẽ nộp lên cho ban giám khảo.
Vì phòng ngừa ban giám khảo thiên vị, cho nên tên trên bản vẽ đều bị che lại bằng nhãn dán. Tôi vô cùng khẩn trương khi chờ đợi quá trình ban giám khảo thảo luận.
Bước được đến đây đều là đối thủ có thực lực, không biết tác phẩm của tôi có cơ hội vào vòng chung kết hay không.
Đại khái sau nửa tiếng đồng hồ ban giám khảo mới bàn bạc xong kết quả, đưa sáu tờ bản vẽ trúng tuyển cho người dẫn chương trình.
Mc nhận được các tác phẩm kéo ra nhãn che tên tờ bản vẽ đầu tiên.
Tác phẩm đầu tiên vào vòng trong là một thiết kế trâm cài áo đến từ nhà thiết kế Monica nước Pháp, nghe nói là đàn em cùng thầy của Đường Nhật.
Tác phẩm thứ hai, thứ ba đều rất xuất sắc, tôi càng lúc càng không nắm chắc được.
Đến tác phẩm thứ tư là một chiếc đồng hồ do Thẩm Ninh thiết kế, rất tinh xảo, điều đặc biết nhất là có một chữ ở trung tâm. Chín mươi chín phần trăm là chữ viết tắt tên tiếng anh của Đường Nhât. Thẩm Ninh yêu Đường Nhật sâu đậm đến vậy tôi cũng không cần phải nói thêm nhiều.
Đến tác phẩm thứ năm, vẫn vậy không phải của tôi khiến tôi càng thêm hồi hộp.
Hết rồi, xem ra tôi không còn hi vọng vào chung kết. Tất cả mộng đẹp phải dừng lại ở đây.
“Sau đây là công bố tác phẩm cuối cùng vào vòng trong, là tác phẩm của nhà thiết kế mới đến từ Trung Quốc, Ninh Khanh.”
Tôi đã sững hết người khi nghe đến tên mình.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn sang bản vẽ trong tay người MC, khi phát hiện đúng là bản vẽ thiết kế khuy cài tay áo của mình khiến tôi kích động đến nhảy dựng lên.
Là tác phẩm của tôi! Tôi đã vào vòng chung kết!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!