Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 217:CHẠY LÀ THƯỢNG SÁCH
Để hắn ta chú ý?
Sao người đàn ông này có thể không cần chút mặt mũi nào vậy!
”Lục Nguyên Đăng, tôi nói rõ cho anh nhé! Chính là tôi muốn rời khỏi anh, tôi làm như vậy là để anh ghét tôi, không có mục đích gì khác!” Việc đã đến nước này, đâm lao phải theo lao thôi.
Lục Nguyên Đăng cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi.
”Vậy chắc phải làm cô thất vọng rồi, tạm thời tôi chưa có ý định thả cô đi, cho nên cô phải cố gắng hơn mới được.”
Hắn nói xong hiên ngang nằm lên giường tôi, kéo giày xuống, mắt nhắm lại không quan tâm đến tôi nữa.
Tôi hoảng hốt, vội vàng nói: ”Chắc anh sẽ không ngủ ở chỗ tôi đấy chứ?”
Tôi làm những chuyện này để hắn chán ghét tôi, không phải để hắn ngủ ở chỗ tôi mà. Dựa theo tính cách cầm thú của hắn, liệu sẽ không làm gì tôi đấy chứ? Trong bụng tôi còn có con, hôm qua không xảy ra chuyện gì đã là may mắn lắm rồi, nhưng tuyệt đối không thể để anh ta dày vò thêm một lần nào nữa.
”Không thế thì sao?” Người đàn ông mở mắt một cách biếng nhác, nhướn mày nhìn tôi: ”Cô làm giường tôi thành như vậy, sao tôi có thể ngủ được chứ?”
Đúng là bê đá đập chân mình mà, tôi đúng là hai tay đập vỡ tim mình mà.
”Không phải là còn phòng của khách ư, sao anh không đi ngủ đi?” Tôi tiếp tục cố gắng làm công tác tư tưởng cho Lục Nguyên Đăng.
Ưu điểm của loại biệt thự này chính là to, kiểu gì chẳng có đến 10 phòng, sao phải lo về chuyện chỗ ngủ chứ.
”Tôi là chủ, sao có thể ngủ phòng của khách?”
Lời của Lục Nguyên Đăng thực đúng là khiến tôi nghẹn đến chết, không còn gì để nói nữa.
Cũng chẳng muốn tranh cãi với hắn nữa, tôi tự mình đi ngủ phòng của khách vậy.
Hiện tại trong đầu tôi đều là làm cách nào để có thể nhanh chóng rời khỏi Lục Nguyên Đăng. Nhưng vừa nghĩ muốn rời khỏi trong lòng lại không tự chủ được mà đau.
Loại cảm giác này đúng thật là mâu thuẫn mà.
Thấy tôi mở cửa đi ra ngoài, Lục Nguyên Đăng ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm khiến tôi căng thẳng đến mức không đi nổi.
Thời gian ba ngày, cái gì có thể làm tôi cũng làm cả rồi, nhưng Lục Nguyên Đăng vẫn không phản ứng lại như cũ, tôi quả thực có chút tuyệt vọng rồi.
Không biết Qúy Vương Nhung sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với tôi, tôi cứ chạy là thượng sách vậy.
Nửa đêm tôi gọi điện cho Tống Trọng.
Giọng nói của anh ta có chút mơ màng, xem ra là đang ngủ. Nhưng vừa nghe thấy chuyện tôi bảo anh ta giúp bèn ngay tức khắc tính táo lại, đồng ý thu xếp giúp tôi.
Sáng sớm hôm sau anh ta gửi tin nhắn đến cho tôi nói máy bay buổi tối đưa tôi đi.
Tim của tôi nhảy lên một cái, cuối cùng mới chậm lại.
Ngoài ý muốn, lúc xuống lầu Lục Nguyên Đăng vẫn chưa đi khỏi. Tối nay tôi muốn rời khỏi người đàn ông tôi yêu thương, nói không buồn là giả. Nhưng ngoài cách rời đi thì dường như tôi không tìm ra được kết cục nào tốt hơn cả.
Có lẽ tôi thật sự yếu đuối. Nhưng tình yêu mà tôi can tâm tình nguyện vốn chẳng có kết quả.
Huống hồ tôi còn là người thứ ba.
Sắp phải đi rồi, tôi còn nghĩ muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.
Hoặc cười với hắn một cái để hắn nhớ tôi hơn một chút cũng tốt.
”Chào buổi sáng, sao anh vẫn chưa đi? ” Tôi đi lên cười ôn nhu với hắn.
”Hôm nay không cần đến công ty, cô về sớm chút, tôi đưa cô đến một nơi.” Hắn mở miệng nhàn nhạt.
Sớm về ư?
Trong lòng tôi hơi đau xót.
Tôi sẽ không về nữa đâu
Vì không để hắn nghi ngờ nên tôi không thu dọn hành lí, buổi chiều tan làm đến thẳng sân bay luôn. Dù sao cũng mang chứng minh thư theo rồi, đi đâu cũng được.
Chỉ là lúc này nếu tôi từ chối hắn không hoài nghi mới lạ.
Tôi cười cười gật đầu, nhẹ giọng đáp: ”Được”
Vừa đến buổi chiều tâm thần của tôi liền không yên, sợ xảy ra gì đó rồi bỗng nhiên không đi được nữa.
Cũng may mãi đến lúc tan làm không có chuyện gì xảy ra. Xem ra Qúy Vương Nhung không có ý định đối phó tôi.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc này phòng làm việc đột nhiên bùng nổ.
Hơn nữa ánh mắt của mọt người đều hướng về phía tôi.
Trực giác nói cho tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Một cuộc điện thoại gọi đến, gào lên với tôi: ”Ninh Khanh, cô mau đọc tiêu đề tin tức đi!”