Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 218: GIẤY KHÔNG THỂ GÓI ĐƯỢC LỬA
Tôi biết, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng càng thêm bất an, ngay cả tay mở màn hình cũng đang run rẩy.
Tổng giám đốc của Tập đoàn Lục thị tình mê tân hoan, hôn kịch liệt trong thang máy!
Phụ nữ bên cạnh Lục Nguyên Đăng chưa bao giờ ít, đối với mấy tin tức như vậy tôi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô gái trong tấm ảnh, tôi lại ngây ngẩn cả người.
Mặc dù, mặt của cô gái đó chỉ lộ ra một phần khá nhỏ nhưng như vậy tôi nhìn qua một cái đã nhận ra!
Nếu như ngay cả mặt mình mà còn không quen thuộc, vậy tôi chắc chắn là bị mù rồi!
Đồng nghiệp trong công ty chưa chắc đã nhận ra mặt của tôi nhưng có lẽ sẽ nhận ra cái túi xách tôi đang cầm trong tay kia. Tôi chỉ có vài cái túi, bình thường đi làm đều là đeo cùng một cái.
Ảnh chụp tất cả có hai tấm, lúc nhìn thấy tấm thứ nhất tôi vẫn tồn tại tâm lý may mắn nhưng khi nhìn vào tấm ảnh thứ hai thì mặt của tôi đã bị chụp khá rõ ràng, là lúc tôi và Lục Nguyên Đăng đang cùng nhau đi vào quán cơm.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng là lần đó tới quán cơm còn có cả Tống Trọng và Quý Vương Nhung nữa nhưng sao trong ảnh lại chỉ có hai người chúng tôi vậy? Mặc dù tôi và Lục Nguyên Đăng thực sự có quan hệ với nhau nhưng người chụp tấm ảnh này chắc chắn đã cắt sửa ảnh rồi!
“Khanh, bây giờ cô nên có hành động gì đó đi? Loại chuyện làm tiểu tam này rất dễ khiến cho quần chúng nhân dân căm phẫn.”
Dù cho Tinh Tinh không nói
thì tôi cũng vô cùng rõ ràng rằng làm tiểu tam tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Chỉ là dù có khiến cho người ta căm phẫn thì tôi cũng có thể làm gì khác bây giờ? Lúc đi cùng Lục Nguyên Đăng tôi phải nên sớm nghĩ đến chuyện này mới đúng.
Tôi làm tình nhân của anh, chắc chắn sẽ có một ngày giấy không thể gói được lửa, bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, đến lúc đó, đám người kia có thóa mạ hay là xem thường thì tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.
“Để nói sau đi, tôi sắp rời khỏi Thành phố Phùng, có chuyện gì chờ tôi xuống máy bay rồi nói tiếp.” Tôi cúp điện thoại, cố gắng nghĩ cách để đối phó trước khi mọi chuyện ầm ĩ lên.
Cuối cùng giờ tan ca cũng đã đến, tôi gửi cho Tống Trọng một cái tin nhắn nói cho anh ta biết tôi đã tới sân bay rồi.
Sau khi thu dọn qua loa một chút đồ đạc, tôi vượt qua ánh mắt của mọi người đi ra ngoài, sau lưng là một tràng những tiếng bàn tán khinh thường nhưng tôi lại không muốn đi lắng nghe.
Đường đi từ công ty đến sân bay phải mất một giờ xe chạy. Lúc ở trên xe dường như mọi người thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Chỉ có thể nói tốc độ lan truyền của tin tức này thật sự là quá nhanh rồi.
Tôi tin tưởng với khả năng nhạy bén về tin tức của Lục Nguyên Đăng thì chắc chắn anh đã sớm nhìn thấy được tin tức này rồi, anh không liên hệ với tôi cũng chính là không muốn quan tâm mặc cho tôi tự sinh tự diệt.
Tôi cười khổ một tiếng, chẳng lẽ tôi còn trông cậy vào người đàn ông này có thể cứu tôi ở trong nước sôi lửa bỏng sao?
Trước kia Lôi Ân Ân bị Quý Vương Nhung đối phó như vậy, không phải anh cũng là cái gì cũng không làm sao?
Chẳng lẽ bây giờ, tôi còn trông cậy là mình có thể đặc biệt hơn cô ta à?
Sân bay rất nhiều người, vì sợ bị nhận ra nên tôi một đường cúi đầu đi lấy vé máy bay, lúc đang chuẩn bị đi lên cửa máy bay thì điện thoại lại vang lên.
Là Tống Trọng gọi điện thoại tới.
“Tôi chỉ mới nửa giờ không xem điện thoại mà em đã tự mình vụng trộm chạy mấy rồi à?”
“Trốn đi? Không có mà, tôi có gửi tin nhắn cho anh nói tôi đi rồi còn gì.” Tôi giải thích nói.
“Em sắp đi nên tôi đương nhiên là muốn tới tiễn em một chút, dù sao cũng không biết tới lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau.” Trong giọng nói của Tống Trọng mang theo thương cảm nhàn nhạt.
Sự u sầu khi ly biệt chợt cũng dâng lên.
Dường như tôi mắc nợ Tống Trọng nhiều lắm, nhiều đến nỗi tôi thậm chí cũng không biết làm như thế nào mới có thể trả lại được.
“Không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi, khồng cần phiền anh tới tiễn tôi làm gì đâu.” Tôi nói nhỏ.
“Em quay đầu lại đi.” Giọng nói mang theo ý cười của Tống Trọng vang lên trong điện thoại.
Tôi quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười bất cần đời của Tống Trọng.
Vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút cảm động.
Tôi bất đắc dĩ để điện thoại xuống, hướng về phía Tống Trọng bĩu môi nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Đương nhiên là đến tiễn em đoạn đường cuối cùng này rồi.” Anh vừa cười vừa nói.
Tôi liếc mắt, dứt khoát đi qua đó, cho anh một cái ôm thật chặt.
Cái ôm này bắt nguồn từ tình bạn, Tống Trọng tuyệt đối là người bạn mà tôi có thể tin tưởng được.
Cách thời gian lên máy bay còn một chút thời gian, tôi dứt khoát ngồi xuống, cùng Tống Trọng nói chuyện phiếm.
“Tôi nghĩ, ảnh chụp kia là Quý Vương Nhung thả ra.” Tống Trọng nói.