Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 227: CHÚNG TA ĐI THÔI
Tôi cho là đã làm xong chuẩn bị ở chung một nhà, cũng cho rằng ở cùng với Quý Vương Nhung, ít ra sẽ biết rõ động tĩnh của cô ta, như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng sự thật chứng minh tôi quá xem thường Quý Vương Nhung, người đàn bà này đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Mấy ngày nay ông cụ đều không có nhà, Quý Vương Nhung chọn một căn phòng khách ở lại, Lục Nguyên Đăng không đến phòng tôi, ban đêm Quý Vương Nhung cũng không đến phòng Lục Nguyên Đăng.
Có thể nhìn qua đều bình an vô sự.
Nếu không phải tự mình trải qua tôi đều không thể tưởng tượng được, giữa tiểu tam và chính thất còn có thể hòa hợp đến như vậy
Mặc dù sự hòa hợp này chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Cho đến buổi tối hôm ấy trên bàn ăn, Quý Vương Nhung Đột nhiên đặt que thử thai lên bàn, nhìn Lục Nguyên đăng rồi thẹn thùng nói: “Lục Nguyên Đăng, em có thai rồi.”
Tôi nhìn về hướng que thử thai rõ ràng là có hai vạch. Quả nhiên là đã mang thai.
Người đều đã có con sao có thể ly hôn được? Cho dù Lục Nguyên Đăng có muốn, pháp luật cũng sẽ không cho phép.
Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nhìn Quý Vương Nhung, Thấp giọng nói: “cô đừng nói với tôi, đứa bé này là của tôi?”
“Đương nhiên là của anh, chẳng lẽ anh quên đêm hôm đó…”
Quý Vương Nhung không tiếp tục nói hết nhưng cũng đã đủ khiến người ta mơ màng.Trong lòng tôi rất khó chịu, chỉ có thể một mực cuối đầu ăn.
Mặt mày Vương Nhung tràn đầy hạnh phúc.
“Minh đăng, em đã nói việc có thai cho ba mẹ biết, bọn họ rất vui, nói là cuối cùng có thể ôm cháu rồi.”
Tay tôi để dưới bàn không tự giác sờ lên bụng mình.
Trong bụng tôi cũng là đứa bé của Lục Nguyên Đăng, thế nhưng là đứa bé này không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, mãi mãi cũng không thể nhận tổ quy tông.
Tính toán thời gian thì ngày mai sẻ đúng là một tuần lễ, Đến lúc đó, đứa bé này sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Trong lòng không bỏ được, thế nhưng là có ích gì đâu, tôi không bảo vệ được nó, bỏ nó đi là lựa chọn tốt nhất.
Sáng ngày hôm sau, tôi gửi một tin nhắn cho Tinh Tinh rồi đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, tôi và Tinh Tinh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Một người phụ nữ có thai với cái bụng lớn, trong tay dắt một đứa bé gái khoảng ba tuổi, đi qua trước mặt tôi, sau đó dừng lại.
“Dì ơi, dì cũng sinh con sao? Con nghe mẹ nói, cục cưng rất đáng yêu, sau này con có thể cùng cục cưng chơi đùa.”
Nụ cười ngây thơ của cô bé khiến tôi không nhịn được.
Đột nhiên tôi không nỡ bỏ đứa bé trong bụng mình. Nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nước mắt của tôi cứ vậy tuôn rơi.
Người phụ nữ mang thai có lẽ nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng nên lôi kéo cô bé rời đi.
Tinh Tinh thấy tôi như vậy không khỏi thở dài.
“Ninh Khanh, tớ biết cậu không nỡ bỏ đứa bé, thế nhưng có một số việc phải nghĩ cho kỹ. Nếu giữ lại nó chỉ làm hại nó mà thôi.”
Vừa nãy trong lòng tôi đúng là đã dao động. Thế nhưng nghe Tinh Tinh nói vậy khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi lắc đầu nói với cô ấy: Yên tâm tớ sẽ không làm điều gì ngu ngốc cả.”
Tinh Tinh mới yên lòng lại nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Trước chúng tôi là một nữ sinh và mẹ của cô ấy, bọn họ không nguyện ý bước vào trong.
Lúc bước ra lại khóc đến đức cả ruột gan.
“Con, con tôi. Tôi đã gặp nó, sinh mệnh nhỏ bé sao lại không còn nữa? Tôi thật tàn nhẫn, biết rõ có thể cho nó một ngôi nhà dù không có ba vẫn có thể nuôi lớn nó. Con ơi, cứ thế mà không còn nữa, mẹ rất đau lòng, mẹ…”
Cô gái còn chưa nói xong đã ngất đi. Thế nhưng những lời vừa rồi của cô ấy khiến lòng tôi xúc động vô cùng.
Tôi không có quyền chấm dứt một sinh mệnh nhỏ bé như vậy. Nếu nó đã đến thế giới này thì phải được trưởng thành. Tôi là mẹ có nghĩa vụ bảo vệ cho nó.
Đây là con của tôi, tôi không thể đối xử tàn nhẫn như vậy với nó!
Sau khi đã nghĩ thông suốt tôi đứng dậy nói với Tinh Tinh: “Tinh Tinh, chúng ta đi.”