Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 228: ĐÊM NAY TÔI NGỦ Ở ĐÂY
Tinh Tinh xoay đầu lại giật mình nhìn tôi: “cậu quyết định giữ đứa bé?”
Tôi gật đầu ánh mắt kiên định. Tinh Tinh cũng sắp làm mẹ, tâm tình của tôi cô ấy cũng hiểu, gật đầu sau đó nói với tôi: “Nếu đây là quyết định của cậu, tớ tôn trọng cậu. Tớ sẽ cùng cậu bảo vệ con gái nuôi của tớ, con dâu tương lai của tớ.
“Ninh Khanh, Ninh Khanh.” Bác sĩ gọi tên tôi, tôi và Tinh Tinh liếc nhìn nhau sau đó nắm tay nhau bước chân ra khỏi bệnh viện.
Bầu trời bên ngoài rất xanh, mà đứa bé trong bụng tôi sẽ dùng hết sức lực cho nó một tương lai sáng lạng.
“Khanh à, việc cần làm bây giờ, thứ nhất là không để cho người khác biết sự tồn tại của đứa bé trong bụng cậu. Ngoài ra còn phải nghĩ cách rời khỏi Lục Nguyên Đăng.”
Tinh Tinh nói xong tôi cũng rõ. Nếu như không sớm rời khỏi lúc mình đăng, chờ đến khi bụng lớn tôi muốn giấu cũng dấu không được.
Tinh Tinh nói xong tôi cũng rõ. Nếu như không sớm rồi khỏi Lục Nguyên Đăng, chờ đến khi bụng lớn tôi muốn giấu không giấu không được.
Nhưng cuộc sống trong nhà hiện nhờ Lục Nguyên Đăng mới có thể ổn định lại. Nếu lúc này tôi rời đi, Lục Nguyên Đăng chắc chắn sĩ tức giận nghĩ cách phá hủy sự bình an trong nhà, tôi không muốn như vậy.
“Tớ không biết còn có cách nào nữa. Cảm thấy cuộc đời này có lẽ không thể thoát khỏi Lục Nguyên Đăng.” Tôi tuyệt vọng nói.
“Đồ ngốc, không phải cậu nói Quý Vương Nhung mang thai sao, còn ở cùng một mái nhà với nhau? Cậu nghĩ cách thúc đẩy tình cảm của bọn họ, đợi đến lúc anh ta yêu vợ đến chết đi sống lại, làm gì còn thời gian mà để ý tới cậu nữa.” Tinh Tinh trừng mắt nhìn tôi một cái, bắt đầu mách nước cho tôi.
Nhưng khi cô ấy đề ra ý kiến này lại không biết rằng tôi đã yêu Lục Nguyên Đăng rồi. Muốn tôi tự tay tác hợp cho người tôi yêu và người phụ nữ khác, với tôi mà nói thật sự quá tàn nhẫn.
Nghĩ đến đứa con trong bungg, tôi vẫn là gật đầu đồng ý với chủ ý của Tinh Tinh.
Đây có lẽ là thiên tính của người mẹ.
Mặc kệ lúc nào cũng sẽ để con cái lên hàng đầu.
Sau khi quyết định để lại đứa bé, tôi càng lúc càng cẩn thận từng li từng tí. Vừa chăm sóc cho đứa bé trong bụng, vừa không thể cho bọn họ biết sự tồn tại của đứa bé.
Nhưng lại xảy ra vấn đề khiến tôi lo nhất.
Tôi nôn nghén, lại còn nghén rất nghiêm trọng.
Quả nhiên lời người xưa nói chẳng sai, mang thai là không cách nào giấu diếm được, qua lâu về dài sẽ bị lòi ra.
Tôi chỉ có thể mỗi ngày lén lút ăn chua, ngăn lại cảm giác nôn ói. Đến lúc không thể khống chế được thì giả vờ đau bụng, vào nhà vệ sinh nôn đến long trời lỡ đất.
Chỉ trong vài ngày liền gầy đi trông thấy.
Hôm nay khi tôi đang nôn đến chết đi sống lại trong phòng thì Lục Nguyên Đăng chợt bước vào, dọa cho tôi được phen chạy đến bồn rửa tay, giả vờ dáng vẻ đang rửa tay. Ra vẻ bình tĩnh quay đầu chỉ trích anh: “Anh có thể đừng chọn lúc tôi đi vệ sinh mà vào được không, dọa người ta chết khiếp đi được.”
Tôi sao lại quên mất, phòng tôi và Lục Nguyên Đăng thông nhau. Mấy ngày này anh đều không đến phòng tôi, còn tưởng là anh không còn hứng thú với tôi, lần sau không thể bất cẩn như vậy nữa.
Lục Nguyên Đăng không để ý trực tiếp trầm giọng nói: “Vài ngày nay sao em cứ chạy đi chạy lại nhà vệ sinh, không thoải mái chỗ nào?
“Cũng không có gì, chỉ là tham ăn nên đau bụng.” Tôi hời hợt nói với Lục Nguyên Đăng.
Cũng may cuối cùng anh cũng tin lời tôi, khiến tôi thở phào một hơi.
Một giây sau, anh lại đi về hướng phòng tôi.
“Tối nay tôi ngủ nơi này của em.”