Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 233: CÀNG GIẤU CÀNG LỘ
Đến lúc này, tôi mới thật sự ý thức được Quý Long này không giống với người mà tôi quen biết trước đây.
Anh ta và Lục Nguyên Đăng gần như chính là cùng một loại người, chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, cũng hoàn toàn không quan tâm chuyện của mình làm sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Quý Vương Nhung không nói gì chẳng khác nào là đã chấp nhận suy nghĩ này của Quý Long.
Nhưng cứ nghĩ đến Quý Vương Nhung muốn dùng đứa bé của người khác để lừa gạt Lục Nguyên Đăng, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu.
Rất nhanh, cửa phòng Quý Vương Nhung liền mở ra.
Sợ bọn họ biết tôi nghe thấy được nên tôi trốn ở trong phòng ròng rã đến tận trưa cũng không hề ra ngoài.
Nhưng bởi vì nghe được một tin tức ghê gớm như vậy nên tôi cũng không thể ngủ nổi.
Khoảng sáu giờ tối tôi mới xuống lầu, tôi có thể không cần ăn cơm nhưng bảo bối nhỏ trong bụng lại không thể bị đói được.
Bây giờ Lục Nguyên Đăng không ngăn cản tôi vào bếp nữa nên tôi có thể tự làm mấy món ăn đơn giản để ăn.
Quý Vương Nhung ngồi trên ghế sofa mang trên mặt một nụ cười thản nhiên, xem ra là bởi vì biết đứa bé vẫn còn cho nên tâm tình cô ta cũng không tệ, lúc trông thấy tôi đi xuống lầu rõ ràng là giật nảy mình.
“Vừa rồi cô vẫn luôn ở trên lầu à? Cô đã nghe thấy cái gì rồi?”
“Cái gì mà nghe thấy cái gì? Tôi vẫn ngủ suốt mà.” Tôi mở to mắt vô tội nhìn cô ta dáng vẻ giả vờ như cái gì cũng không biết.
Nếu để cho Quý Vương Nhung phát hiện ra tôi nghe thấy được, tôi thực sự sợ là cô ta sẽ giết tôi diệt khẩu mất.
Quý Vương Nhung đưa mắt nhìn tôi hồi lâu đoán chừng là đang phán đoán xem lời tôi nói là thật hay là nói dối, rất lâu sau cô ta mới trợn mắt nhìn tôi một cái lẩm bẩm nói: “Không nghe thấy là tốt nhất, lúc nấu cơm làm nhiều thêm một chút, lát nữa Nguyên Đăng sẽ trở về ăn cơm.”
Tôi không phải người giúp việc nên đương nhiên không cần nghe theo sự sắp xếp của Quý Vương Nhung nhưng quả thực tôi cũng không có tâm tình gì để tranh luận với cô ta nên trực tiếp đi vào phòng bếp.
Mùi khói dầu khiến cho tôi rất không thoải mái, xào rau được một nửa tôi không thể nhịn nổi nữa liền chạy đến thùng rác bên cạnh nôn mửa một trận.
Biết mình có thai phản ứng lớn cho nên những lúc tôi ở một mình đều sẽ đóng cửa lại, để phòng người khác nhìn thấy.
Thật vất vả mới làm xong ba món ăn một món canh, lúc đem đồ ăn bày lên bàn Lục Nguyên Đăng cũng vừa vặn trở về.
Quý Vương Nhung đi ra phía trước thân mật khoác lên cánh tay của anh, còn nhìn tôi cười dương dương đắc ý.
Giờ phút này tôi cảm thấy mình thật sự giống như là người giúp việc còn bọn họ là một cặp vợ chồng rất yêu nhau.
Chỉ là đứa con trong bụng Quý Vương Nhung hiện tại lại là con của người khác.
Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng đột nhiên cảm thấy trên đầu anh có thêm hai cái sừng.
Lục Nguyên Đăng không nói gì trực tiếp ngồi xuống ăn cơm, tôi nấu sườn xào chua ngọt, khoai tây thái sợi xào chua cay, cá nấu chua, còn cả canh miến dưa chua nữa.
Đều là đồ ăn đơn giản thường ngày nhưng khi Lục Nguyên Đăng trông thấy lại cau mày lại không biết nên hạ đũa vào món nào tôi mới ý thức được, bởi vì nôn nghén khẩu vị không tốt nên tôi đều nấu ăn theo khẩu vị của mình mà hoàn toàn quên mất Lục Nguyên Đăng không thích ăn chua.
Lần trước lúc nấu món mì chua cay anh cũng là vẻ mặt thống khổ như thế này.
Quý Vương Nhung cũng ý thức được điều này liền để đũa xuống nhìn tôi hét ầm lên: “Cô nấu mấy món gì vậy, không phải phụ nữ có thai thì có ai thích ăn đồ ăn chua thế này!”
Cô ta nói như vậy hiển nhiên là càng che lại càng lộ, mà tôi cũng không muốn vạch trần.
Bọn họ đều không ăn, tình huống này cũng quả thật có chút xấu hổ, ngay lúc tôi do dự không biết nên làm cái gì thì ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói ngọt ngào.
“Mọi người đang ăn cái gì vậy? Nước bọt của em đều chảy ra cả rồi đây này.”
Lục Mạnh Khiết cười ngọt ngào đi tới, khoác lên cánh tay của tôi: “Chị dâu, đây đều là chị nấu sao?”
Sắc mặt Quý Vương Nhung lập tức thay đổi.
Tôi cũng xấu hổ đến không được.
Rõ ràng là Lục Mạnh Khiết nhìn thấy Quý Vương Nhung ở đây nhưng vẫn cố ý gọi tôi là chị dâu, cái này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.