Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 245: ĐỪNG NÓI CHO TÔI BIẾT
“Tôi sẽ không quay về, tôi đã tính toán muốn đi, thì chưa từng nghĩ muốn quay về. Tiền nhà còn có tiền khác cần trả cho anh, tôi tới đó tính toán xong, sẽ chuyển cho anh.”
“Cô làm vậy, chính là không xem tôi là bạn rồi.”
Tống Trọng lắc lắc đầu, cười nói với tôi.
“Bạn thì bạn, nhưng tôi không muốn thiếu anh quá nhiều. Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, mặc dù tôi biết anh không thiếu chút tiền này, nhưng mà…”
“Ninh Khanh, cô để tôi làm chút gì cho cô đi. Nếu không làm gì cả, tôi sẽ rất khó chịu.”
Giọng nói Tống Trọng dịu xuống, ánh mắt cũng mang theo chút khẩn cầu.
Dáng vẻ này của anh ta, tôi thật sự không biết nên từ chối thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Sau khi tạm biệt Tống Trọng, tôi quay về nhà.
Tâm trạng Quý Vương Nhung rất tốt, ngồi trên sofa tươi cười vui vẻ cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai.
“Sáng mai đi?” Thấy tôi về, cô ta gọi tôi lại, không yên tâm lại hỏi lần nữa.
“Xác định, khẳng định và nhất định.” Tôi liếc mắt, vốn cả vé máy bay cũng cho Quý Vương Nhung xem rồi.
Dù sao cho dù cô ta biết tôi đi đâu, cũng sẽ không nói cho Lục Nguyên Đăng biết.
Hơn nữa đó cũng chỉ là một trạm trung chuyển, đến lúc đó Tống Trọng sẽ sắp xếp trực thăng đón tôi đến đích đến, tôi vốn không cần lo lắng hành tung của mình bị tiết lộ.
“Chỉ cần một khắc cô không rời đi, tôi không thể yên tâm.”
Quý Vương Nhung nhếch môi, trả vé máy bay cho tôi.
Tôi lên lầu đi thu dọn đồ đạc lần cuối, xác định không sót gì, gọi điện thoại cho Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, mình phải đi rồi. Rời khỏi nơi này, rời đi Lục Nguyên Đăng. Đợi mình tới nơi, sẽ liên lạc với cậu.” Tôi nói với Tinh Tinh.
“Cậu xác định muốn đi sao? Đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi sao? Xác định Lục Nguyên Đăng không tìm thấy cậu?” Tinh Tinh hỏi một mạch rất nhiều câu hỏi, tôi chỉ đơn giản ừ một tiếng. Tự dưng có chút muốn khóc.
Thực ra tôi không nỡ, không nỡ rời đi nơi này, không nỡ xa Lục Nguyên Đăng. Nhưng mà, tôi phải đi.
“Bỏ đi, cậu vẫn là đừng nói cho mình biết cậu ở đâu. Chỉ cần cậu sống tốt, đối với mình mà nói, là đủ rồi. Mình sợ mình sẽ không nhịn được nói hành tung của cậu cho Cổ Duyên, sau đó anh ấy lại nói cho Lục Nguyên Đăng biết thì làm thế nào?”
Tinh Tinh nói rất có lý, lần trước lúc tôi mang thai, Cổ Duyên còn kêu tôi nói cho Lục Nguyên Đăng biết.
Tôi cảm thấy Tinh Tinh nói đúng, bèn nói với cô ấy: “Vậy cậu nói với con rể tương lai của mình, kêu bé đừng trách bà mẹ nuôi này.”
“Yên tâm, thiếu thì cậu đều sẽ bù lại.”
Nói rất lâu với Tinh Tinh, tôi cũng không biết mình lúc nào ngủ mất.
Tôi bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, mở cửa, Quý Vương Nhung đang đứng ở cửa: “Sợ cô lỡ máy bay, đặc biệt có lòng tốt đến nhắc nhở cô.”
Tôi nhìn, đã là bảy giờ rồi, máy bay chín giờ bay, nếu còn không đi, có lẽ thật sự không kịp.
“Cảm ơn.”
Tôi nói một tiếng với Quý Vương Nhung, đóng cửa bắt đầu thay quần áo đánh răng rửa mặt.
Mặc dù biết cô ta không phải có ý tốt, là sợ tôi bám riết không đi. Nhưng nếu cô ta không đến gọi tôi, tôi có lẽ thật sự ngủ quên bỏ lỡ chuyến bay này rồi.
Một khi bỏ lỡ, làm không tốt sẽ không đi được.
Thu dọn xong, tôi vội vàng ra khỏi cửa, gọi xe đến sân bay.
Vừa vào đại sảnh, tôi đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng và một người khác đang nói chuyện vui vẻ đi về phía này.
Tôi và anh chỉ cách nhau khoảng một trăm mét, bốn phía không nơi nào có thể trốn, làm sao đây?