Tôi thật sự không muốn nhớ.
Rõ ràng như vậy, nhưng lần trước sau khi cùng anh tham dự tiệc sinh nhật, sinh nhật anh liền ở trong đầu tôi, làm thế nào cũng không thể đuổi đi.
Cho dù, tôi bây giờ đã hận người này đến cốt tủy, nhưng mà, tôi lại không cách nào không nhớ sinh nhật anh.
Tôi ngồi ngây ngốc trong góc quán bar, lại đột nhiên phát hiện một chuyện. Quán bar tối nay, rất yên tĩnh.
Ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía, phát hiện tổng cộng cũng không có bao nhiêu người.
Phải biết quán bar này trước đây mỗi tối đều có mấy trăm người, nhưng tối nay, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục người lác đác. Toàn bộ đều ngồi trong phòng bao kiểu mở lớn nhất, hứng thú nhìn cô gái nhảy cột thép trên đài.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của những người này, phi phú tức quý.
Quán bar này thỉnh thoảng vẫn có người tầng cao tới, nhưng một lần tới nhiều như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa khéo tôi cùng Tiểu Phi cũng là nhân viên phục vụ lướt qua trước mặt tôi, tôi vội kéo cô ấy lại hỏi: “Tối nay là có chuyện gì?”
“Cô không biết sao? Lúc quản lý họp trước đó không phải đã nói tối nay ở đây được bao toàn bộ rồi sao?”
Lúc họp, hình như tôi đã xuất thần.
Tôi cười ngượng ngùng với Tiểu Phi, nói: “Tôi biết, tôi chỉ là tò mò là ai bao?”
“Không biết, hẳn là một nhân vật lớn đi. Đợi lát nữa hầu hạ tốt một chút, đi phục vụ nhiều chút, nhất định có không ít tiền boa.”
Tiểu Phi cười nói với tôi xong, bèn đến nhà vệ sinh trang điểm lại.
Tôi sững sốt nhìn đám công tử mặt đầy đùa cợt đối diện, hoàn toàn không có hứng thú.
Trên thế giới này, người có thể thu hút sự hứng thú của tôi, có lẽ chỉ có Lục Nguyên Đăng.
Chỉ có nhìn thấy anh, tôi mới cảm thấy mình đang sống. Chỉ có nỗi hận đối với Lục Nguyên Đăng, mới có thể khiến tôi tiếp tục chống đỡ.
Mà lúc Lục Nguyên Đăng xuất hiện trong phòng bao, tôi thật sự cảm thấy, mình vì quá muốn gặp anh mà sinh ra ảo giác rồi.
“Lục tổng, anh tới rồi.”
Có người đứng dậy, nhiệt tình chào đón Lục Nguyên Đăng.
Tôi đờ ra nhìn người đàn ông tôn quý trong phòng bao lầu hai, có cảm giác như cách cả đời.
Anh vẫn cao quý đạm mạc như vậy, đối với những người nịnh hót này, đều lạnh mặt đối đãi.
Trước đây lúc ở bên anh, tôi thường nghĩ, trên thế giới này, rốt cuộc có ai có thể khiến mặt anh lộ ra nụ cười từ đáy lòng hay không. Ngay cả đối với Quý Vương Nhung, anh cũng lạnh lùng vô tình như vậy, tôi thật sự nghĩ không ra, còn có thể có ai.
Lục Nguyên Đăng như cảm nhận được ánh mắt từ chỗ tôi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi sợ hãi kích động, vội nấp vào trong góc chết ở một bên. Tường che lấp bóng dáng tôi, Lục Nguyên Đăng sẽ không nhìn thấy tôi.
Tim đập như trống bỏi, kịch liệt lại điên cuồng.
Chỉ là một ánh mắt hời hợt cũng có thể khiến tôi như vậy, tôi thật sự là sợ hãi. Tôi cũng không biết, dáng vẻ này của tôi, có khi nào có một ngày anh sẽ cho tôi một phát súng, tôi cũng không dám chỉa súng vào anh không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!