Tôi nghĩ rằng, tôi đã tê liệt trước sự chỉ trỏ của những người trên thế giới này. Nhưng sự khó chịu trong lòng khiến tôi hiểu được, thực ra tôi vẫn để ý đến nó.
Có lẽ Quý Vương Nhung nhìn ra dư luận đang đứng về phía cô ta, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: “Tôi thật sự rất tò mò, một chiếc giầy rách đã từng ly hôn và còn quấn lấy mấy người đàn ông, thật sự không biết làm thế nào để quyến rũ chồng của tôi. Tôi nghĩ, chắc là ở trên giường vô cùng lẳng lơ.”
Quý Vương Nhung che miệng cười, mọi người xung quanh cũng nhìn với với ánh mắt khinh bỉ.
Tôi thật sự không biết sao Quý Vương Nhung lại cười.
Tôi biết chuyện tôi và Lục Nguyên Đăng ở cùng nhau chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích, nhưng tất cả đều không phải là ý của tôi. Hơn nữa, tôi đã trả một cái giá đau đớn như vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Lần này, Quý Vương Nhung hắt axit sunfuric vào tôi, tôi đã thoát, nhưng lần sau lần sau nữa thì sao?
Chuyện này, chắc chắn không thể giải quyết dễ dàng như vậy được.
Tôi nhìn Quý Vương Nhung đang cười vô cùng đắc ý trước mặt, trầm giọng nói: “Theo như tôi được biết thì cô đã ly hôn với Lục Nguyên Đăng. Vậy thì về mặt pháp lý mà nói, anh ấy đã không còn là chồng của cô, là chồng trước. Đương nhiên, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Nói xong, tôi không muốn quan tâm đến Quý Vương Nhung đang nhơn nhở, đưa anh trai đã giúp tôi chặn axit sunfuric đến bệnh viện.
Tống Trọng cũng vội vàng đến bệnh viện, lo lắng hỏi tôi: “Em sao rồi? Có việc gì không?”
Tôi lắc đầu, khẽ giọng nói: “Tôi không sao, người anh phái đến đã chặn giúp tôi. Nhưng tôi cũng không biết anh ấy thế nào.”
Nói xong, tôi có chút lo lắng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.
“Chỉ cần em không sao là được, chuyện của anh ta tôi sẽ xử lý.” Tống Trọng thờ ơ nói.
Tôi suýt nữa quên mất, Tống Trọng thực ra cũng là một người rất máu lạnh. Anh ta quan tâm đến tôi là vì để ý. Còn những người khác anh ta căn bản không muốn quan tâm.
Một lúc lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mới được mở ra, tôi lo lắng đi đến, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, sao rồi?”
Bác sĩ có chút thương tiếc lắc đầu, nói: “Phần da mặt của nạn nhân bị bỏng rất rộng, nghiêm trọng nhất là mắt phải đã bị axit sulfuric ăn mòn, đã bị mù. Mà phần da mặt bị bỏng cho dù có làm phẫu thuật cũng không thể khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa chi phí ghép da không hề rẻ.”
“Chuyện chi phí ông không cần phải lo lắng, dùng đội ngũ y tế tốt nhất để điều trị cho anh ta.”
Tống Trọng trầm giọng nói.
Tống Trọng đã chi trả toàn bộ viện phí và bồi thường số tiền lớn cho anh trai vệ sĩ. Theo Tống Trọng, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề.
Những cảm giác tội lỗi trong lòng tôi tiền không thể giải quyết được.
Nếu như không phải vì tôi, cuộc đời đang tốt đẹp của anh ta có thể cũng không phải chịu biến cố lớn như vậy.
Đi đến phòng bệnh thăm anh trai đã cứu tôi, anh ta không hề trách tôi, xem ra, số tiền mà Tống Trọng đưa cho thực sự không ít.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!