CHƯƠNG 31: TRÁI TIM NGUỘI LẠNH
Đó là món quà mà tôi dùng khoản tiền lương đầu tiên kiếm được để mua, tiêu hết gần bảy triệu. Chất lượng rất tốt, mặc cũng rất thoải mái.
“Mẹ, mau bắt trộm!”
Trên giường chợt truyền đến âm thanh hét chói tai của Ninh Uy Phước.
Theo tiếng hô của Ninh Uy Phước, âm thanh rời giường của cha mẹ cũng truyền đến, đèn phòng khách cũng theo đó mà sáng lên.
Ngay sau đó, bước chân cha mẹ vội vàng đi tới.
Một người cầm chày cán bột, một người cầm gậy phơi đồ.
Mở đèn lên nhìn thấy tôi, mọi người đều sửng sốt.
“Về đây làm gì?” Mẹ nhìn tôi, vẻ mặt không vui vẻ chút nào.
Tôi hơi buồn cười, chẳng lẽ tôi tới nơi này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của bọn họ sao?
Nhưng đây là nhà do tôi thuê, lương tâm của bọn họ có biết cắn rứt không vậy?
“Cô là ai?” Người phụ nữ nằm trên giường cũng lên tiếng, chống nạnh nhìn tôi căm tức.
Tôi cũng nhìn sang, vừa nhìn đã tức muốn ói máu.
Váy ngủ của tôi đang mặc trên thân người phụ nữ kia, nhìn thấy mà trong lòng vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này ít nhất cũng sáu mươi lăm cân, quần áo của tôi là size S, sắp bị cô ta mặc cho rách cả rồi. Cô ta mặc váy ngủ bó sát như vậy, không cảm thấy chật sao?
“Tôi còn chưa hỏi cô là ai, cô dựa vào cái gì mà mặc quần áo của tôi, mau cởi ra cho tôi!”
Tôi tức giận không nhịn được, đi qua đó định đưa tay cởi quần áo cô ta ra.
Người phụ nữ vừa tránh đi vừa khinh thường nhìn tôi nói: “Thứ bà đây có là tiền, nếu không phải quên mang áo ngủ thì ai mà thèm mặc áo của cô chứ?”
Mẹ kiếp! Chiếm lợi từ người khác còn khoe mẽ!
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người phụ nữ của Ninh Uy Phước đúng là loại mặt dày mày dạn.
Có lẽ vì cô ta quá béo nên chỉ né được chứ không tránh thoát, tôi bắt được cô ta, không chút nương tay mà lột bỏ quần áo.
Mẹ cũng hoảng lên, vội vàng lôi tôi ra nói: “Ninh Khanh, con đừng trách Tiểu Hứa. Mấy ngày nay con không về nhà, mẹ gọi điện thoại cũng không thấy con nghe, mọi người đều cho rằng con không trở về nữa cho nên mới để Tiểu Hứa mặc quần áo của con.”
Lời nói của mẹ khiến lòng tôi nguội lạnh.
Tôi không nghe điện thoại của bọn họ thì ý nghĩ đầu tiên phải là quan tâm xem tôi có làm sao không chứ? Sao bọn họ lại nghĩ đến việc tôi sẽ không trở về? Đương nhiên, tôi rất chắc chắn chỉ cần bọn họ ăn no mặc ấm thì thật sự chỉ mong cả đời tôi cũng không cần trở về đây luôn đấy.
“Con lấy đồ xong sẽ đi ngay, về phần cái váy ngủ mặc trên người cái cô tên Tiểu Hứa kia con cũng không cần nữa, coi như là vứt rác đi!”
Nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái chút nào!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!