CHƯƠNG 8: SÁU TỶ BA
Luật sư? Luật sư tới đây làm gì?
Mạc Hân xoay đầu lại, nhíu mày, thấp giọng nói với tôi: “Có phải cô đã tìm luật sư?”
“Không.” Tôi lắc đầu nói.
Tôi đúng là muốn tìm luật sư, nhưng tôi cũng cần có thời gian!
Ánh mắt Mạc Hân nghi ngờ nhìn về phía tôi, rõ ràng là không tin lời tôi.
Đối với tôi mà nói, anh ta có tin tôi hay không đã không quan trọng nữa.
“Mạc Hân tiên sinh có đây không?” Luật sư đứng ở cửa nhìn vào nhà, ánh mắt tập trung trên người Mạc Hân.
Dù sao trong nhà này cũng chỉ có anh ta là đàn ông.
“Có.”
Có thể là có chút sợ luật sư, Mạc Hân thả tôi ra, đi về phía đó.
Luật sư Trần đầu tiên là đưa danh thiếp ra, sau đó đưa một tập tài liệu cho anh ta.
“Đây là thư tố cáo của Lục Nguyên Đăng tiên sinh, lý do là anh làm trầy xước xe của anh ta, anh ta đòi anh bồi thường. Đây là biên lai của công ty bảo hiểm, còn cả bằng chứng của công ty sửa chữa. Nếu quá thời hạn anh không thể trả hết số tiền sáu tỷ ba trăm triệu đồng này, Lục tiên sinh có toàn quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật của anh.”
Sáu tỷ ba?
Trong lúc ngây ngẩn, tôi tưởng mình đã nghe nhầm.
Đời này, tôi còn chưa kiếm được ra chừng ấy tiền, khó tránh khỏi sẽ có chút giật mình.
Mạc Hân cũng ngây người ở đó, rất lâu chưa hoàn hồn.
Sau khi luật sư Trần nói xong liền rời đi, Mạc Hân nhìn tài liệu trong tay xong, đi tới ném mấy thứ này cho tôi.
“Đều là cô hại, cô tự đền đi! Mẹ kiếp, xe gì chỉ xước chút sơn với lại lõm một chút mà hơn sáu tỷ, làm bằng vàng chắc?”
Mạc Hân ngồi lên ghế, liều mạng vò tóc mình, thoạt nhìn cực kỳ lo lắng.
Tôi cũng nghệt mặt ra, trên đó nói Mạc Hân phá xe của anh ta, nhưng đâu có liên quan gì đến tôi?
“Chuyện không liên quan đến tôi, tôi không biết.”
Tôi đặt mấy thứ này lên bàn, không có ý định gánh cái họa này.
Đùa gì chứ, sáu tỷ ba trăm triệu, đến chết tôi cũng không trả hết!
Mạc Hân cười lạnh một tiếng, nhìn về phía tôi nói: “Hôm đó chiếc xe cô leo lên chính là của người đàn ông này, bây giờ cô nói không biết với tôi? Nếu không phải vì cô, tôi có tức điên lên phá hỏng xe của anh ta không? Số tiền này tôi không bỏ ra một đồng nào, cô tự mình xem mà làm!”
“Mẹ kiếp, Mạc Hân anh đúng là không phải người!”
Tôi rất ít khi bùng nổ mà chửi thề, cho dù là tức giận thì nhiều lắm cũng mắng trong lòng là xong, nhưng bây giờ tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
“Tôi cho anh biết, dù tôi ly hôn và gánh nửa số nợ với anh thì cũng không thể nào trả hết số tiền này cùng anh được!”
Sớm biết người đàn ông kết hôn với tôi là kẻ như thế này, trước đây tôi thực sự nên đi rửa mắt cho sạch một chút.
Ánh mắt Mạc Hân trở nên âm lạnh, nhìn tôi cười quỷ dị.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi cứ cảm thấy anh ta đang nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!