“Hừm? Tuyên án?” Diệp Hàn lạnh nhạt mà nhìn đám thị vệ Diệp gia bao vây mình.
“Diệp Hàn, nghe nói cảnh giới của ngươi đã bị phế, không ngờ ngươi cũng có hôm nay.” Diệp Minh châm chọc mở miệng, đắc ý dào dạt mà đánh giá Diệp Hàn.
Trong phút chốc, mấy tên thị vệ đã khống chế tay trái tay phải của Diệp Hàn, nghe lệnh Diệp Minh mà kéo ra khỏi viện.
“Các ngươi muốn mang ta đi đâu?” Diệp Hàn bình tĩnh hỏi.
“Diệp Hàn, các vị đại nhân Viêm thành đã tới rồi, có cả người của thư viên Viêm Dương đến, hôm nay là ngày mà thiên chi kiêu nữ Diệp gia xuất thế, toàn thành sẽ được chứng kiến, cũng là lúc tàn của thằng thế tử con hoang là ngươi.”
Diệp Minh lộ ra vẻ mặt âm u: “Gia chủ đại nhân tuyên bố phế bỏ thân phận thế tử của ngươi xong thì sẽ để ngươi lại bên cạnh ta làm một con chó.”
“Đúng rồi, sư phụ tàn phế của ngươi cũng sẽ tới, hai thầy trò ngươi đều là phế vật, vừa vặn gộp thành một đôi. Nói đến sư phụ của ngươi, tuy tàn phế, nhưng không thể không nói dáng người cũng thật no đủ mê người, Viêm thành không ai so được, nếu thực sự có cơ hội đè dưới thân, nghĩ đến nàng ta uyển chuyển hầu hạ...” Diệp Minh đầy mặt thèm nhỏ dãi.
“Không biết sống chết!” Diệp Hàn bỗng dừng chân, sức mạnh tràn ra bốn phía, kình khí hung hãn bỗng dâng trào, cả đám thị vệ bị đổ ngã ầm ầm.
“Ngươi... Sao ngươi lại?” Diệp Minh lập tức biến sắc, một nắm tay đáng sợ đập vào mi mắt.
Oanh...!
Quyền lực nổ tung!
Răng rắc một tiếng nứt vang lên, Diệp Minh bị đánh văng ra xa hơn 5 mét, xương ngực vỡ vụn, thân thể run rẩy rên rỉ, rốt cuộc cũng không bò dậy nổi.
Diệp Minh chỉ là võ giả Tụ Nguyên ngũ trọng, do tuổi đã lớn nên không vào được thư viên Viêm Dương, sau khi ăn quyền này thì dù cứu chữa kịp, về sau cũng bị phế đi.
“Sỉ nhục sư phụ của ta, muốn chết?”
Diệp Hàn liếc nhìn thi thể một cái, sau đó xoay người nhìn về phía mấy tên thị vệ Diệp gia: “Bọn họ tụ tập ở nơi nào?”
“Quảng... Quảng trường, quảng trường của gia tộc!” Đám người hoảng sợ nói không liền mạch, hãi hùng đến cực điểm.
Diệp Hàn không để ý tới mấy thị vệ nhỏ này mà trực tiếp đi về hướng quảng trường Diệp gia, khí lạnh đáng sợ toả ra.
Một ngày không thấy như trôi qua ba năm, hắn đã không còn là Diệp Hàn của hôm qua.
Cái gì quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đều là nói nhảm, hôm nay Diệp Chỉ Huyên nhất định phải chết.
Vốn định trở lại thư viện rồi chuẩn bị đối phó Diệp gia, nhưng xem ra có một số việc không chờ được nữa.
Nghe Diệp Minh nói các nhân vật lớn trong thành đã đến, sư phụ cũng sẽ hiện thân, Diệp Hàn không kiêng kỵ gì nữa, rốt cuộc cũng không cần nhịn nữa.
Trên quảng trường Diệp gia, rất nhiều người đã ngồi, có vô số tộc nhân, thị vệ Diệp gia đều lộ ra ánh mắt hưng phấn, đầy mặt chờ mong mà hiện thân bốn phía quảng trường.
Gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ cầm đầu, người đứng bên cạnh là Diệp Chỉ Huyên, bên người Diệp Chỉ Huyên còn có một nam tử mặc bạch sam, mày kiếm mắt sáng, tuổi chừng hai mươi.
Nam tử này có khí thế phi phàm, không biết có thân phận gì, ngày trước chưa từng nhìn thấy.
Ngoài ra còn có đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ, gia chủ của Triệu gia, Vương gia, Chu gia trong Viêm thành và mấy vị sư phụ của thư viên Viêm Dương. Có thể nói toàn bộ những nhân vật lớn của Viêm thành đều đã đến.
“Cả người của phủ Thành chủ cũng tới? Tới hay lắm...” Diệp Hàn cười lạnh trong lòng, nhìn lướt qua hai cha con Diệp Chỉ Huyên, sau đó lập tức đi về hướng đám người.
Nhìn thấy Diệp Hàn một mình thản nhiên đi đến, gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thoáng qua nữ nhi bên người, ông ta lại khôi phục bình thường.
“sư phụ!” Diệp Hàn đi đến bên cạnh một nữ tử có khuôn mặt tinh xảo, tuổi chừng hai mươi, nhưng lại ngồi trên xe lăn.
“Diệp Hàn, con... Không sao chứ.” Nhìn thấy Diệp Hàn, đôi mày vốn cau chặt của nữ tử giãn ra, giọng nói mềm nhẹ.
Diệp Hàn tươi cười xán lạn: “Sư phụ đi lại không tiện, tĩnh dưỡng ở thư viện là được rồi, sao lại đến Diệp gia?”
“Bọn họ nói con trải qua hung hiểm ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, bị sức mạnh yêu ma xâm lấn, khí hải bị phá, biến thành phế nhân.” Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng: “Lại nghe Diệp Chỉ Huyên sinh ra Thiên Giao Chiến Thể, chiêu cáo với toàn thành, ta không yên lòng.”
Nhìn thoáng qua cha con Diệp Chỉ Huyên ở nơi xa, Diệp Hàn cười lạnh: “Nhờ cha con Diệp gia, con không có gì, sư phụ đừng lo lắng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Dương Phủ đột nhiên đi lên phía trước, nhìn quanh bốn phía: “Hôm nay, Diệp gia ta mời chư vị đến đây để tuyên bố ba chuyện.”
“Chuyện đầu tiên chắc chư vị đã biết, đó là thiên kiêu Diệp Chỉ Huyên của Diệp gia đã thức tỉnh Thiên Giao Chiến Thể, đây là dấu hiệu hưng thịnh của Diệp gia, hôm nay sẽ mở đại yến toàn Viêm thành trong ba ngày.”
Diệp Chỉ Huyên bước lên một bước, giơ cánh tay phải ra, một vầng sáng bắt mắt lập tức hiện lên bao lấy toàn thân. Ả dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn bốn phía, lạnh lẽo cao ngạo mà tự tin.
Khi tầm mắt ả đảo qua Diệp Hàn thì hiện lên một tia khinh thường, sau đó gật đầu chào hỏi với xung quanh, dù chỉ là một chiến thể mới ra đời, nhưng đã có khí thế của người bề trên.
Sau hôm nay, Viêm thành chỉ có thiên tài Diệp Chỉ Huyên quật khởi, không ai sẽ nhớ đến thằng thế tử con hoang Diệp Hàn mà Diệp gia từng nhặt về cách đây nhiều năm.
Một số người ngồi ghế trên đều lộ ra sắc mặt khó coi, gia chủ mấy đại gia tộc thì không cần nhiều lời, sợ là sau này họ sẽ bị Diệp gia cưỡng chế đè đầu, vì thế đương nhiên khó chịu.
“Lý gia tổ chức tiệc ở Viêm thành ba ngày? Hình như chưa báo cho phủ Thành chủ, chưa được thành chủ cho phép, dựa theo quy tắc của Viêm thành...” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ cũng bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, đây là chuyện may mắn của Diệp gia, nhưng chưa chắc là may mắn cho Viêm thành.
Diệp Dương Phủ tổ chức tiệc ở Viêm thành ba ngày? Diệp gia nghĩ mình là chủ của Viêm thành sao? Có đặt phủ Thành chủ vào mắt không?
“Hừ, phủ Thành chủ?” Diệp Dương Phủ liếc Lý Huyền một cái: “Tổ chức tiệc ở Viêm thành là việc riêng của Diệp gia, phủ Thành chủ có quản rộng quá không?”
“Ngươi...” Lý Huyền lập tức đứng dậy, nhưng nhìn thấy Diệp Chỉ Huyên cách đó không xa lại cố nhịn xuống.
“Chuyện thứ hai là được thư viện Luân Hồi nâng đỡ, trong hôm nay Chỉ Huyên sẽ vào thư viện Luân Hồi, hưởng thân phận đệ tử bình thường.” Diệp Dương Phủ khí phách hăng hái, giọng nói oang oang.
Mọi người chấn động, không thể che giấu vẻ mặt hâm mộ, ghen ghét thậm chí kiêng kị.
Đại quản gia Lý Huyền phủ Thành chủ lập tức kinh hãi, trong lòng nhảy dựng, thật là sợ cái gì thì tới cái đó. Hôm qua mới truyền ra tin Diệp Chỉ Huyên sinh ra Thiên Giao Chiến Thể, sao hôm nay đã bước vào thư viện Luân Hồi nhanh như thế?
Thư viện Luân Hồi là thế lực lớn đỉnh cấp chân chính, phóng mắt nhìn khắp Thái Hư Cổ Vực, đây là tồn tại giống như người khổng lồ, thư viên Viêm Dương của Viêm thành chỉ là một phân viện nho nhỏ dưới trướng thư viện Luân Hồi, phân viện tương tự ít nhất cũng lên tới hàng trăm hàng ngàn cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!